sau cơn mưa là anh

Chương 1: Tân chủ quán cà phê giữa thành phố sương


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng Đà Lạt luôn có thứ ánh sáng mỏng như sợi khói, vừa đủ soi rõ mặt người, vừa đủ che đi nét u sầu trong mắt họ.

Tống An Nhiên đặt tay lên tấm biển gỗ vừa được treo lên hôm qua. Dòng chữ khắc bằng sơn trắng giản dị: “Sau Cơn Mưa”.

Cô lùi một bước, ngắm nhìn. Tấm biển hơi lệch, chữ “Mưa” nghiêng nhẹ về bên phải. Uyển bảo: “Trông vậy mới có hồn, như kiểu gió thổi qua vẫn còn đọng lại hạt nước.”

An Nhiên bật cười. Nụ cười đầu tiên sau ba ngày liên tiếp chỉ im lặng.

Ba tháng trước, cô rời khỏi Sài Gòn. Không nói với ai, không báo cho đồng nghiệp, không cả lời từ biệt với căn hộ từng chất đầy ký ức. Chỉ một chiếc vali, vài quyển sổ phác thảo, và một quyết định: bắt đầu lại ở nơi không ai biết mình.

Tiệm cà phê thuê lại nằm ở cuối con dốc nhỏ, nhìn ra thung lũng. Mái ngói cũ, tường phủ rêu. Mỗi lần trời mưa, tiếng nước chảy từ máng nghe như một bản nhạc rời rạc, chậm rãi và buồn.

Nhưng An Nhiên thích vậy. Cô bảo, “Ít nhất mưa còn thành thật, không giả vờ như người ta.”

Bên trong, Hạ Uyển đang bận rộn xếp lại ly tách. Cô bạn nói nhiều, giọng nhẹ nhưng rền vang như chuông gió.

“Ê, An Nhiên, khách đầu tiên tới kìa.”

An Nhiên ngẩng lên. Qua khung cửa sổ mở hé, một người đàn ông bước vào — dáng cao, khoác áo đen, vai đeo túi máy ảnh. Ánh sáng phía sau lưng khiến khuôn mặt anh hơi chìm trong bóng, chỉ thấy rõ sống mũi cao và đôi mắt bình thản.

“Chào cô,” anh nói, giọng trầm thấp. “Ở đây có cà phê đen không đường chứ?”

“Có ạ.”

“Cho tôi một ly. Và nếu được, tôi muốn ngồi ở góc kia — gần cửa sổ.”

An Nhiên gật đầu. Anh chọn đúng chỗ mà sáng nào cô cũng ngồi phác thảo, nơi ánh sáng lặng lẽ nhất trong quán.

Cô pha cà phê bằng tay, từng động tác quen thuộc và chính xác. Khi đặt tách xuống bàn, cô thấy ống kính máy ảnh hướng về phía cửa sổ. Người đàn ông đang chỉnh nét, bấm vài tấm.

Không phải chụp phong cảnh, mà là chụp cơn mưa lất phất ngoài hiên.

“Anh là nhiếp ảnh gia à?”

“Ừ. Chụp mưa.”

“Mưa có gì đáng chụp đâu.”

“Còn tùy người đứng dưới mưa là ai.”

Câu nói khiến cô hơi sững lại. Anh không nhìn cô, chỉ tiếp tục xoay ống kính, mắt dõi theo giọt nước rơi trên kính.

An Nhiên định quay đi, nhưng rồi dừng lại. Trên màn hình máy ảnh của anh, phản chiếu lờ mờ bóng cô đang đứng bên quầy.

Cô khẽ cau mày. “Anh chụp tôi sao?”

“Không cố ý.” Anh mỉm cười, nụ cười nhạt như sương. “Nhưng ánh sáng đang đẹp, và cô đứng đúng chỗ.”

“Lần sau đừng chụp người khác khi chưa xin phép.”

“Xin lỗi. Thói quen nghề nghiệp thôi.”

Anh gập máy ảnh lại, cúi đầu nhẹ. “Tôi là Lâm Duật.”

“Còn tôi là người không thích bị chụp ảnh.”

Cô đáp, lạnh nhạt.

Hạ Uyển đứng sau quầy lén nhìn, suýt bật cười. Sau khi anh rời đi, cô thì thầm: “Anh ta đẹp trai thật. Có cảm giác giống người từng trải ấy.”

An Nhiên chỉ nói, “Những người từng trải thường không vui vẻ đâu.”

Buổi chiều, mưa xuống dày hơn. Quán không có khách. An Nhiên ngồi dựa lưng vào tường, nghe tiếng gió rít qua khe cửa. Mùi cà phê quyện với hương đất ẩm, khiến cô nhớ lại điều gì đó đã cố quên.

Một con phố, tiếng còi xe, một người bạn hét lên trong cơn mưa, và ánh đèn pha loé sáng — rồi tất cả tắt ngấm.

Cô khẽ lắc đầu, đẩy ký ức ra xa.

Trên bàn, tách cà phê mà Lâm Duật uống ban sáng vẫn còn dấu môi. Anh để lại tờ giấy nhỏ, nét chữ đơn giản:

“Cảm ơn vì tách cà phê. Mưa đẹp hơn khi nhìn qua cửa sổ này.”

Dưới cùng là chữ ký nhỏ: L.D.

An Nhiên gấp tờ giấy lại, định ném đi nhưng rồi giữ lại. Cô đặt vào hộc tủ, cùng những mảnh giấy vụn khác — những lời cô chưa đủ can đảm đọc lại.

Sáng hôm sau, Lâm Duật quay lại.

Không báo trước, không chào, chỉ đặt máy ảnh lên bàn cũ và nói:

“Tôi muốn chụp lại góc cửa sổ hôm qua. Ánh sáng hôm nay khác.”

“Quán tôi không phải studio.”

“Tôi biết. Nhưng tôi nghĩ quán cô có điều gì đó… thật.”

An Nhiên thở ra. “Anh định chụp bao lâu?”

“Đến khi hết mưa.”

Mưa Đà Lạt thường kéo dài cả buổi.

Cô không trả lời nữa, để mặc anh ngồi im, lặng lẽ ngắm qua ống kính. Mỗi khi tiếng màn trập vang lên, cô lại thấy tim mình hơi nhói — như thể mỗi cú bấm máy cắt vào không khí, khắc sâu thêm một khoảnh khắc vốn dĩ muốn quên.

Buổi chiều, anh hỏi:

“Cô từng chụp ảnh chưa?”

“Rồi. Nhưng xóa hết rồi.”

“Vì sao?”

“Vì trong đó có người tôi không muốn nhìn lại.”

Anh gật nhẹ, không hỏi thêm.

Chỉ một lát sau, anh nói: “Nếu có một ngày cô muốn chụp lại, tôi sẽ giúp. Không cần thấy người cũ, chỉ cần thấy chính mình.”

Cô im lặng.

Gió thổi qua, làm rung tấm biển ngoài hiên. “Sau Cơn Mưa” khẽ kêu lạch cạch như ai đang gõ nhịp.

Tối hôm đó, Đà Lạt lại mưa.

An Nhiên đóng cửa sớm, ngồi trong quán nhìn ra ngoài. Ánh đèn vàng hắt lên tường loang lổ, tạo thành những đốm sáng ấm áp.

Cô mở điện thoại, thấy một email mới — gửi từ địa chỉ lạ: lamduat.photo@...

Dòng tiêu đề: “Tấm ảnh hôm nay.”

Bên dưới là bức ảnh chụp cửa sổ quán cô, mưa rơi mờ nhòe, nhưng ở góc xa, có hình bóng cô đang lau bàn — mờ thôi, nhưng ánh mắt hướng về ngoài trời, dịu dàng và cô độc.

Cô do dự thật lâu, rồi reply một dòng duy nhất:

“Tôi bảo anh đừng chụp tôi nữa.”

Vài phút sau, anh đáp lại:

“Tôi không chụp cô. Tôi chỉ chụp ánh sáng. Nhưng ánh sáng ấy lại có hình dáng của cô.”

An Nhiên nhìn dòng chữ ấy rất lâu, đến khi mưa tạnh.

Ngoài hiên, hơi nước còn lảng vảng như khói. Trong lòng, có thứ gì đó nhỏ bé, mơ hồ — như một giọt sáng len qua màn đêm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×