sau cơn mưa, là em

Chương 1: Cơn mưa đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời đổ mưa ngay khi cô đặt chân xuống bến xe.

Những hạt mưa mùa hạ ở thị trấn ven biển không giống nơi nào khác — vừa rơi vừa hát. Từng giọt nước đập lên mái tôn, lên nền đường gồ ghề, tạo nên một thứ âm thanh hỗn loạn, khiến người ta vừa muốn trốn tránh, vừa bị cuốn vào.

Minh An co ro trong chiếc áo khoác mỏng, vali kéo lết qua những vũng nước đọng. Tiếng mưa dội vào tai, dội cả vào tim. Cô hít sâu, nhưng bàn tay cầm vali vẫn run lên.

Cô không thích mưa. Không phải vì ướt, mà vì nó gợi lại điều gì đó đã bị chôn sâu. Một buổi chiều mưa cách đây hai năm, xe lật trên đường đèo, và tiếng sấm rền khi ấy là thứ âm thanh cuối cùng cô nghe thấy trước khi mọi thứ biến mất.

Kể từ ngày ấy, Minh An không còn chụp ảnh nữa. Cô từng là nhiếp ảnh gia tự do — người nhìn thế giới qua ống kính và kể câu chuyện bằng ánh sáng. Nhưng sau tai nạn, ống kính của cô chỉ còn là một tấm kính đục, phản chiếu nỗi sợ.

Giờ đây, cô đến thị trấn này – một nơi được bạn bè gọi là “chốn của sự bình yên”, hy vọng rằng tiếng sóng có thể át đi tiếng sấm trong đầu mình.

Cơn mưa càng lúc càng nặng hạt. Cô trú tạm dưới mái hiên một quán nhỏ bên đường. Ánh đèn vàng hắt ra, phản chiếu bóng dáng một người đàn ông đang kéo cửa tiệm xuống. Bảng hiệu mờ nhòe: “Phòng khám thú y – Hải Dương”.

Người đàn ông ấy cao, dáng hơi gầy, mặc áo blouse trắng đã ướt dính vai. Anh nhìn cô, ánh mắt hơi ngạc nhiên rồi dịu lại.

“Cô đi lạc à?” – Giọng anh vang lên giữa tiếng mưa, trầm và ấm.

Minh An lắc đầu, khẽ đáp:

“Không… chỉ là chưa kịp tìm chỗ trọ.”

Anh nhìn chiếc vali của cô, rồi nhìn ra ngoài đường. Mưa vẫn xối xả, không dấu hiệu dừng. Anh im lặng một lát, rồi bước vào trong, lục lọi ngăn tủ, mang ra một chiếc ô màu xanh nhạt.

“Ở đầu đường có một nhà trọ tên Biển Xanh, đi bộ khoảng năm phút. Mưa to thế này, cô không đi được đâu.”

Anh mở ô ra, bước ra ngoài. “Đi thôi, tôi đưa cô đến đó.”

Cô hơi do dự. Người xa lạ, đêm mưa, một thị trấn mới — mọi thứ đều khiến cô cảnh giác. Nhưng ánh mắt anh không có sự thương hại hay tò mò, chỉ đơn thuần là một lời mời bình thản.

Minh An khẽ gật đầu.

Họ cùng bước đi dưới chiếc ô hẹp. Khoảng cách giữa hai người vừa đủ để không chạm, nhưng hơi ấm lại đủ để cô không thấy lạnh.

“Anh là bác sĩ thú y à?” – Cô hỏi, chỉ để lấp khoảng trống giữa tiếng mưa.

“Ừ. Tôi mới mở phòng khám ở đây được hai năm.”

“Thú vị đấy.”

“Còn cô?”

“Tôi… chụp ảnh.”

“À, nhiếp ảnh gia.” Anh mỉm cười. “Thảo nào ánh mắt cô nhìn mọi thứ đều chậm hơn người khác.”

Cô khựng lại. Một câu nói rất đơn giản, nhưng làm cô thấy tim mình hơi nhói.

“Anh nhìn người giỏi thật.”

“Không giỏi đâu.” Anh nhún vai. “Tôi chỉ quen nhìn cách động vật phản ứng. Con người cũng thế — ánh mắt nói được nhiều điều lắm.”

Cô không đáp. Mưa vẫn rơi, mùi muối biển quyện trong gió, và tiếng sóng xa xa hòa cùng tiếng nước. Có lẽ đã lâu rồi cô mới thấy lòng mình yên như vậy.

Khi họ đến nhà trọ Biển Xanh, Minh An cúi đầu cảm ơn.

“Cảm ơn anh… thật sự.”

Anh chỉ cười. “Không có gì. Mưa kiểu này dễ ốm lắm.” Anh giơ ô ra, nghiêng nhẹ về phía cô. “Giữ lấy đi, mai trả cũng được. Tôi ở ngay phòng khám đầu đường.”

“Nhưng—”

“Cứ cầm.” Anh cắt lời, nụ cười nhạt mà hiền. “Không ai nên ướt một mình trong cơn mưa đầu tiên.”

Cô ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt anh dưới ánh đèn hiên nhà. Mưa rơi qua kẽ tóc anh, ướt cả mi mắt. Trong khoảnh khắc ấy, cô không biết vì sao, chỉ thấy tim mình khẽ đập mạnh.

Đêm ấy, Minh An không ngủ được.

Tiếng mưa rả rích bên ngoài cửa sổ, hòa với tiếng sóng dập dìu dưới bờ kè. Cô mở vali, lấy ra chiếc máy ảnh đã lâu không dùng. Ống kính mờ bụi, nhưng vẫn phản chiếu được hình cô trong đó – gầy, nhợt, nhưng có ánh sáng le lói nơi đáy mắt.

Cô đặt máy lên bàn, mở nắp, hướng về phía cửa sổ. Bên ngoài, ánh đèn đường loang trên mặt nước.

Cô nhấn nút chụp.

“Tách.”

Âm thanh nhỏ ấy vang lên, dịu dàng như tiếng lòng mình vừa được gỡ bỏ một nút thắt.

Sáng hôm sau, trời tạnh mưa.

Thị trấn hiện ra dưới lớp sương mỏng, mái ngói rêu xanh, những hàng dừa cong bóng. Cô bước ra khỏi nhà trọ, trên tay vẫn cầm chiếc ô màu xanh nhạt.

Cửa tiệm thú y đầu đường đã mở. Anh đang ngồi bên hiên, bón sữa cho một chú chó con. Khi thấy cô, anh ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên như một đứa trẻ.

“Chào buổi sáng, nhiếp ảnh gia.”

Cô bật cười, giọng nhỏ nhưng rõ ràng:

“Chào buổi sáng, bác sĩ thú y.”

Mưa hôm qua dường như đã cuốn đi điều gì đó nặng nề trong tim cô.

Và trong khoảnh khắc ấy, Minh An chợt nghĩ — có lẽ, mình đã đến đúng nơi rồi.

“Sau cơn mưa, là em.”

Câu nói ấy chưa ai thốt ra, nhưng trong lòng cô, nó đã bắt đầu vang lên — như tiếng nhịp tim khẽ khàng giữa một buổi sáng đầy nắng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×