sau cơn mưa, là em

Chương 2: Cửa tiệm bên bờ biển


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng ở thị trấn ven biển bắt đầu bằng tiếng rao của người bán cá.

Tiếng sóng vỗ lăn tăn, hòa cùng tiếng mái chèo va vào mạn thuyền. Từng mảng nắng vàng xuyên qua hàng dừa, rải xuống con đường nhỏ phủ cát. Không khí mằn mặn, dịu và trong – như thể mưa đêm qua đã rửa sạch mọi ưu phiền.

Minh An xách máy ảnh bước ra khỏi nhà trọ. Cô đã dặn lòng rằng hôm nay sẽ thử lại việc chụp ảnh, dù chỉ vài tấm.

Ống kính trên tay cô vẫn còn lớp bụi mỏng, nhưng ánh sáng ban mai đang khiến nó dần long lanh trở lại.

Cửa tiệm thú y của Hải Dương nằm ngay đầu đường, đối diện là quán cà phê nhỏ có tường sơn vàng, mái ngói xanh, luôn mở nhạc Trịnh nhẹ nhàng.

Trước cửa phòng khám, anh đang cúi người, dùng khăn lau khô lông cho một chú chó nhỏ màu trắng.

“Chào buổi sáng,” Minh An cất tiếng trước.

Anh ngẩng lên, nụ cười xuất hiện nhanh đến mức khiến cô hơi khựng lại.

“Cô đến trả ô à?”

Cô gật đầu, đưa chiếc ô màu xanh nhạt. “Cảm ơn anh. Hôm qua mà không có ô, chắc tôi thành tượng nước luôn.”

“Giữ lại cũng được, đề phòng mưa nữa.”

“Như thể anh biết chắc nơi này sẽ lại mưa.”

Anh cười nhẹ. “Ở đây, mưa chẳng cần lý do.”

Cô đứng im một lúc, nhìn quanh. Cửa tiệm không lớn, chỉ là căn nhà nhỏ sơn trắng, phía trong treo đầy lồng mèo, chó, thỏ, vài tấm ảnh chụp động vật treo trên tường.

Trên bàn có lọ hoa cúc dại, vài tách trà và quyển sổ dày cộp, viết tay nắn nót.

Cô tò mò: “Anh ghi gì trong đó thế?”

“Ghi tên mấy bệnh nhân bốn chân của tôi.”

“Bệnh nhân?”

“Ừ, chứ còn gì nữa. Ở đây ai cũng quen gọi vậy. Bệnh nhân mà biết vẫy đuôi với bác sĩ thì công việc dễ chịu hơn nhiều.”

Giọng nói anh có chút hài hước, chút dịu dàng, như thể mỗi câu chữ đều được bọc trong nắng.

Cô bỗng cười. Cười thật, không gượng.

Khi chú chó trắng rúc đầu vào tay anh, cô vô thức giơ máy ảnh lên.

“Tách.”

Âm thanh vang lên, nhẹ như hơi thở.

Anh quay lại, hơi ngạc nhiên.

“Xin lỗi,” cô nói vội, “thói quen nghề nghiệp thôi.”

“Không sao. Tôi chỉ không ngờ mình cũng có thể thành mẫu ảnh.”

“Anh hợp đấy. Có vẻ ngoài hiền và đôi mắt… yên.”

“Yên à?”

“Ừ. Như mặt biển lúc không gió.”

Anh không đáp, chỉ nhìn cô. Trong ánh nhìn ấy, có điều gì đó khiến cô phải lảng tránh.

Trưa đến, anh mời cô ly trà gừng.

“Cẩn thận kẻo gió biển làm lạnh cổ họng,” anh nói. “Người lạ đến đây, mấy hôm đầu thường bị cảm.”

Cô đón ly trà, khẽ gật. Mùi gừng ấm xộc vào mũi, khiến lồng ngực cô dịu lại.

“Anh ở đây một mình à?”

“Ừ. Cha mẹ tôi ở thành phố, tôi thích nơi yên tĩnh hơn.”

“Cũng giống tôi.”

“Vì thế cô đến đây?”

Cô im lặng vài giây, ánh mắt dõi ra cửa sổ. Bầu trời đang xanh, nhưng trong đầu cô vẫn nghe âm thanh của cơn mưa hôm nào.

“Ừ. Tôi cần… yên tĩnh một chút.”

Anh không hỏi thêm. Anh chỉ gật đầu, như thể hiểu. Cái hiểu không cần lời – thứ người từng chịu mất mát hay có.

Buổi chiều, cô ra bờ biển. Sóng vỗ nhẹ, lũ trẻ con đuổi nhau quanh bãi cát. Minh An giơ máy lên chụp, từng khung hình hiện ra – ánh nắng, gió, con diều, tiếng cười.

Cô bỗng nhận ra, trong ống kính, thế giới vẫn đẹp như trước kia.

Từ xa, Hải Dương đi ngang qua, tay dắt một con chó con. Anh giơ tay chào, nụ cười nửa miệng quen thuộc.

Cô giơ máy lên, “Tách.”

Khung hình lưu lại anh và chú chó nhỏ trong nắng chiều.

Một khoảnh khắc bình dị, nhưng trái tim cô chợt đập nhanh.

Tối đó, cô ngồi trong phòng trọ, xem lại những bức ảnh chụp trong ngày.

Có bức chụp biển, bức chụp mấy đứa trẻ, và rồi… bức chụp anh.

Ánh sáng rơi trên gò má anh, nụ cười nhẹ như gió. Bức ảnh ấy, không biết vì sao, khiến cô muốn giữ lại.

Cô mở máy tính, đặt tên file: “Cửa tiệm bên bờ biển.”

Khi ngón tay dừng lại trên bàn phím, cô nghe tiếng mưa rơi lộp độp trên mái tôn.

Cô không tắt đèn, cũng không bịt tai.

Lần đầu tiên sau rất lâu, tiếng mưa không còn khiến cô sợ.

Sáng hôm sau, khi cô mang bức ảnh in ra tặng anh, Hải Dương nhìn tấm hình thật lâu.

“Cô chụp đẹp quá.”

“Không. Là cảnh đẹp.”

“Cảnh đẹp là nhờ người biết nhìn.” Anh ngẩng đầu, nụ cười lặng. “Cảm ơn nhé.”

Cô định nói gì đó, nhưng bỗng một tiếng mèo kêu vang lên. Một con mèo nhỏ lông xám bị ướt, run rẩy ngoài hiên.

Anh lập tức bước ra, bế nó lên, lau khô lông.

“Chắc lại bị bỏ rơi.” Anh khẽ nói. “Người ta hay mang mèo thừa đến đây lắm.”

“Anh sẽ nuôi nó à?”

“Ừ, ít nhất là cho tới khi nó tìm được người chịu thương nó.”

Minh An nhìn con mèo nhỏ rúc vào lòng bàn tay anh, thấy tim mình mềm lại.

Cô buột miệng: “Nếu anh chưa tìm được người đó… thì để tôi nuôi.”

Anh ngẩng lên, ánh mắt bất ngờ pha lẫn vui. “Thật sao?”

Cô gật đầu.

“Vậy thì… nó là con mèo của cô. Đặt tên đi.”

Cô nghĩ một lúc. “Gió. Vì hôm nay có gió đẹp.”

“Ừ. Mèo Gió.” Anh bật cười, ánh nhìn dịu như nắng. “Tên hợp lắm.”

Tối hôm đó, khi con mèo nhỏ cuộn tròn trong lòng bàn tay, Minh An nghe tiếng mưa rơi lẫn tiếng sóng ngoài khơi.

Lần này, cô không còn trốn vào chăn.

Thay vào đó, cô mở cửa sổ, để tiếng mưa tràn vào căn phòng.

Giữa khung cửa, chiếc ô xanh nhạt vẫn treo trên móc – khởi đầu của một điều gì đó nhẹ nhàng mà cô chưa gọi được tên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×