Sáng thứ Hai, Minh An vừa bước vào tiệm ảnh thì thấy một bưu phẩm lạ nằm trên quầy.
Không có tên người gửi, chỉ ghi địa chỉ ở phương Bắc.
Cô khẽ cau mày, cầm lên.
Bưu phẩm khá nặng, bên trong là một phong thư, kèm theo vài bức ảnh in nhỏ.
Mở ra, cô thấy hình ảnh một con hải cẩu con, đang nhảy tung tăng trên bờ băng.
Và phía sau là… Hải Dương, đang cúi xuống chăm sóc nó.
Tim cô đập mạnh.
Những bức ảnh mang một hơi ấm lạ lùng, nhưng thứ khiến cô nắm chặt tay lại chính là phong thư.
“Xin chào,
Tôi là quản lý dự án cứu trợ tại đảo Nami.
Đây là những bức ảnh của anh Hải Dương, người mà chúng tôi biết là bạn của Minh An.
Anh ấy rất quan tâm đến công việc cứu trợ và đã nhắc nhiều về cô trong những ngày qua.
Mong cô yên tâm, anh ấy vẫn ổn.”
Minh An thở hắt ra.
Cảm giác vừa nhẹ nhõm, vừa nghẹn ngào.
Hai tuần im lặng vừa qua, cô không biết anh ra sao, giờ cuối cùng cũng có một minh chứng sống: anh vẫn ở đó, vẫn bình yên.
Cô cầm điện thoại, định gọi ngay cho anh, nhưng rồi dừng lại.
Không phải vì sợ, mà vì cảm giác này — khi nỗi lo biến thành hi vọng, im lặng đôi khi là món quà.
Cô ngồi xuống băng ghế bên cửa sổ, mở laptop, và bắt đầu gửi email:
“Anh Hải Dương,
Em nhận được tin từ quản lý dự án.
Xem ảnh, thấy anh ổn… Em nhẹ nhõm lạ thường.
Biển vẫn hiền, nhưng nỗi nhớ vẫn còn.
Mong sớm được nghe giọng anh.”
Cô gửi đi, nhưng lòng vẫn xốn xang.
Mưa hôm qua đã ngừng, nhưng cô cảm nhận như một cơn mưa khác đang đến — mưa từ tim, mưa của niềm lo lắng, mưa của hy vọng.
Buổi chiều, Minh An ra biển.
Biển lặng như tấm gương, nhưng cô thấy sóng trong lòng nhấp nhô.
“Anh ở đó, nhưng vẫn xa quá…”
Cô thì thầm, mắt dõi theo chân trời nơi mặt trời đang dần lặn.
Một người bạn cũ ghé qua tiệm, mang theo vài tấm ảnh chụp trong thị trấn.
“Minh An, cậu có thấy anh Hải Dương không?”
Cô lắc đầu, nhưng lòng chợt nhói.
Đúng rồi… anh đang ở rất xa. Nhưng nhờ những bức ảnh này, cô thấy anh gần hơn, dù chưa một lần gặp mặt ngoài trời mưa ấy.
Tối đến, cô mở phong thư ra lần nữa.
Những dòng chữ từ quản lý dự án khiến cô thấy ấm lòng.
Hải Dương vẫn ổn, vẫn quan tâm đến động vật, vẫn nhớ cô — nhưng chưa thể viết thư trực tiếp vì bận rộn với công việc.
Cô đặt tấm ảnh lên bàn, chạm tay nhẹ vào hình ảnh anh.
Một cảm giác vừa ngây ngất, vừa thương nhớ dâng trào.
“Sau cơn mưa, không chỉ là nỗi buồn,
mà còn là hi vọng.
Anh vẫn ở đâu đó… và em vẫn chờ.”
Ngày hôm sau, bưu điện lại đến.
Một bức thư nhỏ, giấy hơi ẩm, mực nhòe một chút — đúng chất phong cách anh.
Cô run tay mở ra:
“Minh An,
Tôi nhận được bưu phẩm của quản lý.
Cảm ơn cô đã chờ đợi.
Ở đây, công việc bận rộn, nhưng tôi luôn nghĩ về cô, về biển và những buổi chiều nắng.
Khi tuyết tan, tôi sẽ trở về.
Và lúc đó… chúng ta sẽ cùng nhau đi dạo trên bờ cát.
— Hải Dương”
Minh An nhìn bức thư, nước mắt lăn dài.
Cảm giác nhẹ nhõm chưa từng có lan khắp cơ thể.
Im lặng hai tuần qua không còn là nỗi sợ, mà là sự chờ đợi đầy hy vọng.
Cô cầm tấm ảnh chụp anh từ bưu phẩm, đặt cạnh bức thư.
Nhìn ra biển, cô thì thầm:
“Sau cơn mưa, là anh…
Và có lẽ, em cũng đã sẵn sàng đón nắng.”