Sài Gòn tháng Năm, trời đổ mưa như thể cả thành phố vừa khẽ thở dài.
Những hạt mưa đầu mùa rơi xuống mặt đường loang loáng ánh đèn xe, len qua tán lá, chạm vào những tấm bảng hiệu cũ kỹ, hòa cùng mùi khói xe và cà phê phin còn dang dở trên bàn quán ven đường. Người ta vội vã trú dưới mái hiên, kéo áo mưa, chạy trốn cơn mưa bất chợt. Nhưng Minh An thì đứng yên.
Cô không sợ ướt.
Cô từng tin rằng, chỉ khi đứng dưới mưa, người ta mới có thể giấu đi nước mắt của mình một cách tự nhiên nhất.
Chiếc máy ảnh treo trên cổ rung nhẹ theo từng bước chân cô. Cô cúi xuống, lau khẽ ống kính bằng góc áo, nhìn qua khung ngắm: ánh đèn phản chiếu lên vũng nước, tạo thành những vòng sáng mờ như ký ức.
Bấm một cái click — âm thanh nhỏ vang lên, gọn gàng, vừa đủ.
Bức ảnh ấy không đẹp theo tiêu chuẩn kỹ thuật, nhưng nó mang lại cho cô cảm giác bình yên hiếm hoi.
Minh An đến Sài Gòn được ba tháng.
Ba tháng kể từ ngày cô rời Đà Lạt – nơi cô từng sống, từng yêu, từng mất mát.
Cô thuê một căn phòng nhỏ trên tầng ba của một khu chung cư cũ ở quận 3, tràn mùi ẩm mốc, nhưng có ban công nhìn thẳng xuống con hẻm nhiều cây xanh. Cô làm việc tự do, chụp ảnh sự kiện nhỏ, đôi khi là ảnh cưới, ảnh đồ ăn cho quán cà phê. Cô không có bạn thân ở đây, chỉ có những người khách lướt qua, để lại vài dòng tin nhắn đặt lịch và những khoản tiền chuyển khoản ngắn gọn:
“Ảnh đẹp lắm, cảm ơn chị nhé.”
“Khi nào rảnh chụp cho tụi em thêm bộ nữa nha!”
Những dòng chữ ấy, với người khác, là công việc.
Với cô – là cách duy nhất để biết rằng mình vẫn đang tồn tại.
Chiều hôm đó, cô nhận một cuộc gọi.
Giọng nam bên kia nhẹ nhàng, chuẩn xác và hơi khàn:
“Xin chào, tôi là bác sĩ ở Bệnh viện Nhân Ái. Bên tôi đang cần người chụp ảnh cho buổi gây quỹ từ thiện tuần sau. Nghe bạn bên tổ chức giới thiệu cô. Cô có rảnh không?”
Minh An nhìn đồng hồ. Bốn giờ rưỡi.
Ngoài trời vẫn mưa, mưa mỗi lúc một nặng hạt.
“Vâng, tôi có thể đến trao đổi hôm nay được không ạ?”
“Hôm nay à? Ừ… được. Nếu cô không ngại trời mưa, tôi đang trực ở bệnh viện, khoa Cấp cứu. Cô đến quầy lễ tân hỏi bác sĩ Thiên Khải là được.”
Giọng nói ấy, dù xa, lại khiến lòng cô yên tĩnh đến lạ.
Bệnh viện Nhân Ái nằm trong con đường rợp cây dầu.
Khi Minh An đến, mưa đã nhẹ hơn, chỉ còn là những giọt nhỏ bám trên mi mắt. Cô dựng xe dưới tán cây, cầm máy ảnh chạy vội vào khu A. Không khí bệnh viện mang mùi thuốc sát trùng lạnh ngắt, nhưng với cô, lại gợi cảm giác an toàn.
Cô đứng ở cửa khoa Cấp cứu, còn đang lúng túng tìm quầy lễ tân thì một người đàn ông bước ra từ phòng bệnh, áo blouse trắng còn dính vệt nước mưa, tay cầm hồ sơ. Anh cao, dáng gầy, ánh mắt hơi trầm.
Cô nhìn, bất giác chụp.
Click.
Anh quay lại, bắt gặp ống kính đang hướng về phía mình.
“Cô chụp tôi à?” – anh hỏi, giọng không gắt, chỉ hơi ngạc nhiên.
Cô giật mình, vội cúi đầu:
“Xin lỗi… tôi chỉ thấy ánh sáng lúc đó rất đẹp.”
Anh nhìn cô một thoáng rồi mỉm cười.
“Tôi là Thiên Khải. Có lẽ cô là nhiếp ảnh Minh An?”
Cô gật.
Anh chìa tay:
“Rất vui được gặp. Cảm ơn vì đã đến trong một ngày như thế này.”
Phòng nghỉ của bác sĩ nhỏ, có mùi cà phê và mùi thuốc sát trùng hòa quyện.
Anh rót cho cô một tách trà nóng, bảo:
“Tôi muốn nhờ cô chụp ảnh chân dung các bệnh nhân trong buổi gây quỹ, ghi lại câu chuyện của họ. Không cần dàn dựng, chỉ cần tự nhiên. Cô có thể làm chứ?”
Cô nhìn quanh, những tấm ảnh cũ treo trên tường – nụ cười của trẻ em, đôi mắt của người già – đều mang nét giản dị nhưng xúc động.
“Tôi có thể,” cô nói. “Miễn là được chụp thật.”
“Thật là thế nào?”
“Không sắp đặt. Không ai phải cười nếu họ không muốn.”
Anh nhìn cô, nụ cười thoáng qua nơi khóe môi.
“Cô chụp giống như chữa lành vậy.”
Cô ngẩng lên.
“Còn anh thì sao? Anh chữa lành được bao nhiêu người?”
Anh im lặng vài giây rồi đáp:
“Không đủ.”
Một khoảng lặng mơ hồ trôi qua. Tiếng mưa ngoài cửa sổ nhẹ dần, chỉ còn mùi đất ướt len vào căn phòng.
Lần đầu tiên, Minh An nhận ra, ánh mắt người đàn ông trước mặt mình mang một nỗi buồn rất quen. Giống như cô – những người sống mà vẫn chưa thật sự hết đau.
Buổi gặp hôm ấy chỉ kéo dài chưa đến một giờ, nhưng khi rời khỏi bệnh viện, lòng cô nặng trĩu.
Cô không hiểu vì sao lại nhớ ánh mắt anh lâu đến thế.
Trên đường về, trời vẫn mưa, từng giọt rơi xuống vai áo mỏng, lạnh buốt. Cô dừng lại bên cầu, ngắm những ánh đèn xe kéo dài như dải lụa. Sài Gòn khi mưa có một vẻ buồn dịu, vừa xa xôi vừa gần gũi – như chính cô bây giờ.
Điện thoại rung.
Tin nhắn từ số lạ:
“Cảm ơn cô đã đến. Hẹn gặp lại trong buổi chụp.”
Cô không trả lời.
Chỉ lưu số lại dưới cái tên: “Bác sĩ mưa.”