Mùa thu đến muộn. Lá ngô đồng trong sân trường bắt đầu ngả vàng, từng chiếc rơi nhẹ theo gió, lả tả trên con đường lát gạch dẫn ra hồ nhân tạo. Mặt nước phẳng lặng, phản chiếu ánh hoàng hôn dịu êm.
Tô Nghi ngồi trên bậc đá cạnh hồ, vẽ trong cuốn sổ nhỏ. Cô đang phác lại mẫu vòng cổ cho cuộc thi tháng sau – thiết kế dựa trên chủ đề “Thời khắc không thể quên”.
Phía sau, giọng nói quen thuộc vang lên:
“Vẽ gì mà nghiêm túc thế?”
Cô ngẩng đầu. Trì Dịch đứng đó, tay cầm hai cốc trà sữa, áo sơ mi xắn cao tay, gió thu thổi làm tóc anh khẽ rối. Anh luôn xuất hiện như thế — bất ngờ, nhưng đúng lúc nhất.
“Tôi phải nộp bản phác vào cuối tuần.” Cô nhận lấy cốc trà sữa anh đưa, hương thơm ngọt dịu lan ra.
“Lại chọn màu bạc à?” Anh liếc nhìn bản vẽ.
“Ừ, tôi thích ánh bạc hơn vàng. Nó lạnh, nhưng trong.”
“Giống cô.” Anh nói nhẹ, nụ cười thoáng qua.
Cô hơi khựng lại, không biết đáp thế nào. Trì Dịch ngồi xuống bên cạnh, khoảng cách đủ gần để cô nghe thấy mùi bạc hà thoang thoảng từ anh.
“Cô biết không,” anh nói, “tôi từng nghĩ bạc là màu cô đơn. Nhưng khi nhìn thấy cô, tôi lại thấy nó là màu dịu dàng.”
Cô cúi đầu, giả vờ tập trung vào bản vẽ, giọng nhỏ như gió:
“Anh nói nhiều quá.”
“Vì tôi sợ im lặng.”
“Tại sao?”
“Vì khi im lặng, tôi lại nghĩ đến những điều chưa dám nói.”
Tô Nghi ngẩng lên, ánh mắt chạm ánh mắt. Khoảnh khắc đó, thời gian như dừng lại. Gió thổi qua mặt hồ, mang theo hơi nước mát lành. Anh mỉm cười, giọng khẽ như gió chạm qua lá:
“Ví dụ như… tôi thích em.”
Trái tim cô đập lỡ một nhịp.
Cô nhìn anh, không nói gì. Cảm giác ấy – vừa thật, vừa sợ, như khi đứng trên mép nước, chỉ cần một bước là sẽ rơi vào nơi sâu thẳm không đường quay lại.
“Đừng đùa.”
“Tôi không đùa.” Anh cười, nhưng ánh mắt lại nghiêm túc lạ thường. “Em có thể không tin, nhưng mỗi ngày tôi đều nghĩ, nếu hôm đó không mưa, tôi sẽ chẳng có cơ hội gặp em.”
Tô Nghi cắn môi, nhìn xuống. Giọng cô nhỏ như tiếng thở:
“Chúng ta chỉ mới quen chưa lâu…”
“Ừ.” Anh gật đầu. “Nhưng tình cảm không tính bằng thời gian, đúng không?”
Cô im lặng.
Gió thổi qua, cuốn đi vài chiếc lá vàng rơi xuống mặt nước. Trì Dịch lấy trong túi ra một sợi dây chuyền nhỏ, đơn giản nhưng tinh xảo. Ở giữa là viên đá xanh trong suốt, phản chiếu ánh chiều tà.
“Anh tự làm à?”
“Ừ. Món đầu tiên tôi tự tay thiết kế. Giờ tặng em.”
“Tại sao?”
“Vì anh muốn em nhớ. Dù sau này có chuyện gì xảy ra, ít nhất cũng từng có người nói thích em bằng cả tấm lòng.”
Tô Nghi không biết nói gì. Cô nhận lấy, bàn tay run nhẹ.
Trì Dịch nhìn cô, cười dịu dàng:
“Đừng lo. Anh sẽ không để em tổn thương. Sẽ không bao giờ rời xa em.”
Cô ngẩng lên, ánh mắt ngập nước.
“Anh hứa?”
“Anh hứa.”
Anh nói, giọng trầm và chắc, như muốn khắc sâu lời đó vào gió. Nhưng ai ngờ, gió vốn là thứ chẳng thể giữ được gì.
Từ hôm ấy, họ chính thức bên nhau.
Những buổi sáng, Trì Dịch đợi cô dưới cổng ký túc xá, tay cầm hai ly cà phê. Họ đi học cùng nhau, ăn trưa cùng nhau, chiều lại cùng vẽ ở phòng thiết kế. Mọi người trong khoa đều biết: trưởng nhóm tài năng Trì Dịch và cô sinh viên năm nhất Tô Nghi là một đôi.
Tình yêu thời sinh viên luôn giản đơn – chỉ cần có nhau là đủ.
Có lần, Tô Nghi bị ốm do thức khuya làm bài. Khi tỉnh dậy, cô thấy anh ngồi bên giường, mắt thâm quầng, tay cầm khăn ấm.
“Anh không về à?”
“Không, anh sợ em sốt lại.”
“Anh có lớp sáng mai.”
“Bỏ qua một tiết chẳng chết ai.”
Cô nhìn anh, nụ cười nhạt nở trên môi. “Anh thật cố chấp.”
“Vì anh sợ em biến mất.” Anh nói nhẹ, “Mọi người từng đi qua đời anh đều rời đi, anh không muốn em cũng vậy.”
Cô khẽ siết tay anh.
“Em sẽ không đi đâu cả.”
Lúc đó, cô thật sự tin như thế.
Tháng mười, CLB thiết kế tham gia cuộc thi sáng tạo toàn quốc. Trì Dịch và Tô Nghi cùng đứng tên một tác phẩm – vòng cổ “Dấu vết thời gian”. Thiết kế của họ được đánh giá rất cao, lọt vào vòng chung kết.
Ngày trình bày sản phẩm, Tô Nghi run đến mức tay không cầm nổi micro. Trì Dịch đứng bên, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
“Đừng sợ, anh ở đây.”
Cô nhìn anh, thấy trong mắt anh là niềm tin vững chắc, nên cũng mỉm cười, lấy lại bình tĩnh.
Kết quả cuối cùng, họ đạt giải nhất. Khi ban tổ chức đọc tên, anh ôm cô thật chặt. Mọi người xung quanh reo hò, còn cô, chỉ nghe tim mình đập loạn.
Sau buổi lễ, họ cùng nhau lên sân thượng tòa nhà khoa. Đêm ấy gió lạnh, sao sáng rực. Cô ngồi dựa vai anh, tay vẫn cầm chiếc cúp nhỏ.
“Anh có từng nghĩ, sau này chúng ta sẽ thế nào không?”
“Có.”
“Thế nào?”
“Anh sẽ tốt nghiệp, đi làm. Em học xong, anh sẽ đón em. Rồi chúng ta cùng mở tiệm trang sức nhỏ.”
“Nghe như giấc mơ.”
“Không. Là kế hoạch thật.” Anh quay sang nhìn cô, “Anh nói rồi, anh sẽ không rời xa em.”
Cô mỉm cười, đặt đầu lên vai anh.
Đêm ấy, cô tin mọi điều anh nói. Tin vào giấc mơ, tin vào tương lai, tin vào lời hứa.
Nhưng mùa đông đến nhanh hơn họ tưởng.
Trì Dịch bắt đầu bận. Anh nhận dự án thực tập cho một công ty lớn, thường xuyên đi sớm về muộn. Tin nhắn của anh thưa dần, những buổi gặp mặt trở nên ít hơn.
Tô Nghi hiểu, nhưng trong lòng vẫn thấy trống trải.
Một tối, cô đến tìm anh ở xưởng thiết kế. Cửa không khóa, ánh đèn vàng hắt ra yếu ớt. Trên bàn là bản vẽ dở dang, bên cạnh có chiếc cốc cà phê còn nóng. Anh đang nói chuyện điện thoại, giọng thấp:
“Ừ, tôi biết rồi… Dự án đó tôi nhận. Nhưng đừng nói với ai, nhất là người trong trường.”
Cô đứng lặng, nghe rõ từng chữ. Khi anh quay lại, nụ cười trên môi cô đã cố gắng bình thản.
“Em đến lâu chưa?”
“Vừa mới.”
“Anh xin lỗi, dạo này bận quá.”
“Không sao.” Cô mím môi, “Chỉ là… em nhớ anh.”
Anh sững người, rồi bước tới, ôm cô vào lòng.
“Anh cũng nhớ em. Chỉ là… anh muốn làm tốt mọi thứ để không khiến em thất vọng.”
“Anh không cần phải gồng mình thế đâu.”
“Anh cần.” Anh cười khẽ, “Vì anh đã hứa, sẽ không rời xa em.”
Nhưng vào cuối đông năm ấy, tin đồn lan ra. Người ta nói Trì Dịch có mối quan hệ với quản lý của công ty nơi anh thực tập — một người phụ nữ xinh đẹp, lớn hơn anh bốn tuổi.
Tô Nghi không tin. Nhưng khi cô đến văn phòng tìm anh, cô thấy cảnh anh cùng người phụ nữ ấy bước ra từ xe, cùng cười, cùng nói. Ánh mắt anh dịu dàng, giống hệt khi từng nhìn cô.
Cô đứng yên trong mưa, tay siết chặt sợi dây chuyền anh tặng. Nước mưa hòa với nước mắt, lạnh đến tê dại.
Tối đó, cô nhắn cho anh:
“Anh rảnh không? Em muốn gặp.”
Anh trả lời sau một giờ:
“Hôm nay không được, để mai nhé.”
Chỉ bốn chữ, mà khiến cả thế giới trong cô sụp đổ.
Đêm ấy, mưa rơi như trút. Tô Nghi ngồi trong căn phòng nhỏ, nhìn sợi dây chuyền trong tay. Cô nhớ lại ánh mắt anh khi nói “Anh sẽ không rời xa em.”
Giọng nói ấy, từng ấm áp đến mức khiến cô tin, tin đến ngây dại.
Nhưng hóa ra, lời hứa cũng giống như gió. Đến rồi đi, chẳng ai giữ được.
Cô tháo dây chuyền, đặt vào hộp gỗ nhỏ — nơi cô cất những điều từng đẹp đẽ nhất.
Bên ngoài, tiếng mưa hòa cùng tiếng tim tan nát.
Bắc Thành năm đó, mùa đông đặc biệt dài.