sau khi phụ bạc bạo quân, tôi giả chết bỏ trốn

Chương 126: Hồi ức


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hắn nhạy bén bắt được ánh hoảng hốt thoáng qua trong mắt của người nô tỳ. Hắn tựa như con nhện phun tơ, không bỏ sót bất kỳ động tĩnh nào trên sợi tơ mỏng manh, linh hoạt cảm nhận mọi biến chuyển xung quanh.

Cậu bé lặng lẽ quay người bước lui.

Ấy thế nhưng, nỗi hoảng loạn thoáng qua trong mắt nô tỳ vẫn không thể nào gột rửa khỏi đáy lòng hắn.

Hơi thở hắn ngày càng gấp gáp, nghi ngờ trong tâm cũng dày đặc hơn. Dù biết điều này không đúng, hắn vẫn quay đầu chạy trở lại sân, đẩy nô tỳ sang một bên, xông vào trong nhà.

Nô tỳ la hét, bà ta cũng la hét theo.

Bà ta ôm ngực ngồi dậy khỏi màn, khuôn mặt vốn kiều diễm nay méo mó đau đớn.

Hắn đứng tại chỗ, ánh mắt dừng lại trên chiếc màn, lâu lắm mới cất tiếng.

Hắn thấy trong màn là hai thân thể trắng bệch, trần truồng quấn lấy nhau như những con giòi. Một trong hai chính là người đàn bà mẫu thân của hắn, bà ta ôm chặt chăn màn, la hét lớn tiếng, giận dữ hỏi ai đã thả hắn vào đây.

Bà ra rũ rượi lay động, toàn thân trắng như thịt heo sống.

Bụng hắn bỗng dưng quay cuồng, ngay trước mặt bà ta hắn nôn mửa, nôn đến mờ mắt, ngã ngồi trong đống uế tạp, đến khi mặt bị tát một cái đau điếng mới bị người kéo ra ngoài.

Sau khi cha qua đời, có thể là vì không cam chịu cô đơn, có thể là trong tuyệt vọng, bà ta chọn cách tự đày đọa bản thân, từng người đàn ông nối tiếp trở thành bệ hạ của bà ta, khách vào chốn màn nhung.

Dẫu vậy, hắn vẫn yêu bà ta.

Hắn yêu bà ta.

Bà ta đôi khi cũng mỉm cười với hắn, nụ cười dịu dàng bao dung, vuốt ve đầu hắn, nhẹ nhàng nói: “Văn Thù tốt, Văn Thù ngoan, lần trước cái kia, có thể diễn lại cho A Mẫu xem được không?”

Cậu bé gật đầu, xắn áo quỳ xuống đất, nghiêng khuôn mặt trắng trẻo ngây thơ, bò trên sàn, bắt chước tiếng chó sủa non nớt.

Người đàn bà cười đắc ý, cười đến rơi lệ, hiếm hoi mềm giọng, vuốt đầu hắn như vuốt bộ lông của một con chó, ánh mắt như xuyên qua hắn nhìn về vị thập nhị hoàng thượng trong cung, kẻ đã cưỡng bức bà ta, phá hoại cuộc đời bà ta.

Ông ta hủy hoại bà ta, bà ta để cho con trai ông ta làm chó.

“Ngươi đúng là kẻ hèn hạ, có biết không?”

Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu, thoáng lộ vẻ sợ sệt pha lẫn yêu thương: “Biết rồi, Văn Thù là kẻ hèn hạ.”

Hắn biết bà ra đang sỉ nhục mình, nhưng ai bảo hắn yêu bà ta.

Trong mộng, hắn cuộn tròn trong vòng tay bà ta, giữa đôi bầu sữa ấm áp, trong lòng tử cung đầy ấm áp, như đứa trẻ bú mớm dòng sữa ngọt ngào của mẹ, cảm thấy yên lòng vô hạn.

Chẳng bao lâu sau khi vào cung, bà ta vẫn giữ bản tính hèn hạ phóng đãng, ngoại tình sinh ra hai người con trai, cuối cùng bị phụ hoàng lột da.

“Điện hạ! Điện hạ! Không thể vào được!” cung nữ vội vàng đuổi theo hắn gọi lớn.

Hắn làm ngơ.

Người đàn bà tựa nghiêng trên giường, tóc búi nửa, cởi áo trong, ôm con cho bú, lộ nửa bầu ngực trắng nõn dưới ánh nắng chói chang.

Thấy hắn đến, bà ta lạnh lùng, ánh mắt dường như xem hắn chẳng khác gì rác rưởi. Kể từ ngày hắn bắt gặp bà ta mây mưa với người khác, chút mặt mũi cuối cùng giữa mẹ con cũng tan biến.

“Ngươi đến làm gì?”

Hắn không chớp mắt, dán mắt vào bầu ngực bà ta.

Đứa em trai danh nghĩa của hắn, một cánh tay một cái chân, như mảnh thịt ghép nối vụng về. Đứa trẻ quấn trong tã, chỉ biết nhắm mắt theo bản năng mút sữa, thèm khát và xấu xí đến chói mắt.

Ấy thế mà ánh mắt bà ta nhìn nó lại tràn đầy dịu dàng ngọt ngào vô hạn, như ngắm thứ báu vật tối thượng, nàng vỗ nhẹ lưng “nó”, mỉm cười hát ru, đó là sự dịu dàng chưa từng dành cho hắn.

Hắn vừa thấy ghê tởm, vừa ghen tị.

Chẳng bao lâu, hắn lặng lẽ lẻn vào trong phòng, đánh chết “nó”, mặt lạnh lùng, ngẩng cao đầu nhìn “nó” hóa thành đống thịt thối.

---

“Đây là ai?” thiếu nữ nhìn đứa bé trai đi qua trước mặt, ngạc nhiên hỏi thầm.

Hắn tóc đen dài phủ vai, trời sinh dáng vẻ băng tuyết, mắt đỏ như máu.

“Đây là Thái tử điện hạ.” cung nữ bên cạnh thì thầm.

Cố Thanh Huy còn nhỏ, hơi giật mình, ánh mắt có chút thương hại. Đó có phải là thái tử nhỏ mồ côi mẹ bị bệ hạ xử tử không?

Mọi người đều thương hại hắn mồ côi từ thuở nhỏ, nhưng chẳng ai biết hắn luôn muốn giết chính người mẹ đó.

Từ ngày bắt gặp bà ta ngoại tình, hắn đêm ngày ám ảnh cảnh tượng ấy, tỉnh dậy lại nôn ọe. Dần dần hắn mơ thấy cảnh giết bà ta, giết người đàn bà phản bội a phụ.

Hắn rút trường kiếm, máu nhuộm thân thể, kiêu ngạo chém đứt cái tượng trưng cho sự bỉ ổi.

Có lẽ do bà ta ít cho bú, từ nhỏ hắn đã say mê đến ám ảnh phần cơ thể người đàn bà ấy, hắn ghét bỏ cái “hai lạng thịt” đó nhưng lại không sao cưỡng lại.

Đáng tiếc Mục Hoan đã một bước giết chết bà ta, hắn đành phải chấp nhận thực tế ấy. May thay Cố Thanh Huy và bà ta rất giống nhau, họ cùng dòng tộc. Thiếu nữ ấy sẽ mỉm cười gọi hắn “Văn Thù”, thiếu nữ thanh tú kiêu hãnh ấy sẽ cúi đầu kiên nhẫn dạy hắn học chữ. Từng cử chỉ hành động đều thỏa mãn khát khao trong lòng hắn về hai chữ “Mẫu thân”.

Dù biết rõ thiếu nữ đến gần hắn chỉ vì Mục Hành Giản, hắn vẫn cam tâm tình nguyện, mê muội chìm đắm.

“Còn điều gì chưa hiểu chăng?”

Rồi kiến thức hắn sớm vượt qua nàng.

Nhưng hắn vẫn giả vờ ngây ngô, đôi mắt long lanh ngưỡng mộ nhìn nàng ta: “Ở đây Văn Thù vẫn còn chút chưa hiểu, tỷ tỷ có thể giảng thêm cho Văn Thù không?”

Nàng ta sẽ mỉm cười thấu hiểu, dù giảng đến khô miệng lưỡi, chưa từng thấy phiền lòng mệt mỏi.

Thứ tỷ như mẹ, nàng ta như mẹ.

Hắn yêu nàng ta, như đứa con trai yêu mẹ.

Ký ức chầm chậm quay về, Mục Lâm Xuyên mỉm cười cầm kiếm, thanh kiếm khảm đầy bảo thạch, nhẹ nhàng xé rách y phục nàng ta, trong mắt lại sáng trong bình lặng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.