Thiếu niên kia lúc này đang yên ổn nằm nghỉ trên chính chiếc giường vừa mới đè chết Hàn nhũ mẫu, sắc mặt tái nhợt, mí mắt khẽ động, dường như ngủ không được an giấc.
Những thị tỳ hầu hạ bên cạnh giờ đâu còn dám chểnh mảng, ai nấy đều nín thở, ánh mắt nhìn về phía thiếu niên trên giường như đang nhìn một quái vật đáng sợ.
Mới giết người xong, vậy mà có thể nằm ngay trên giường đó mà yên ổn chìm vào giấc ngủ…
Chưa được bao lâu, một thị tỳ bước vào, quỳ rạp xuống đất, đến thở mạnh cũng không dám.
“Bệ, bệ hạ, cô nương đến rồi.”
Mục Lâm Xuyên lúc này mới chậm rãi mở mắt, một lọn tóc đen rủ xuống vai, ánh mắt tĩnh lặng như nước, đen kịt: “Mời cô nương vào.”
Vừa bước vào tiền thất, Tân Linh đã bị thiếu niên trước mắt làm cho kinh sợ.
Đây... đây vẫn là vị thiếu niên thiên tử kia sao?
Hay nói cách khác, đây vẫn là Mục Lâm Xuyên trong ấn tượng của bọn họ, vị thiếu niên mà họ từng tưởng là nhu thuận, nghe lời, có đôi phần ngạo nghễ và âm trầm của tuổi trẻ, song tổng thể mà nói, thậm chí còn có thể gọi là “đáng yêu”?
Tuyệt không giống với hiện tại, trong chân mày đáy mắt đều ẩn chứa ý chán đời, nơi ánh nhìn chợt lóe qua không sao xóa đi được vẻ mệt mỏi khinh thế, sắc mặt lãnh đạm, dường như bất kỳ biểu cảm nào, bất kỳ câu chữ nào, cũng đều là sự lãng phí.
Mục Lâm Xuyên liếc nhìn nàng ta: “Cô nương đến rồi?”
Tân Linh theo bản năng lùi lại một bước, những lời đã nghĩ kỹ trên đường nay lại nghẹn cứng nơi cổ họng, không sao nói ra được.
Từ nhỏ nàng ta đã sống nương nhờ người khác, tự nhận mình giỏi nhìn sắc mặt đoán ý người. Mấy ngày trước, nàng ta đã cho rằng bản thân đã thấu hiểu được tính tình của vị thiếu niên thiên tử này đến bảy tám phần, nhưng hiện tại lại cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Thiếu niên trước mắt giống như một vũng bùn lầy đen ngòm, nhớp nháp, có thể di động, là đầm lầy biết cuộn trào, giấu chứa ác ý to lớn và băng lạnh, chỉ cần bước thêm một bước, liền có thể bị nuốt trọn.
Thấy nàng ta lộ vẻ khiếp sợ, Mục Lâm Xuyên bình tĩnh vươn tay ra, cổ tay trắng gần như trong suốt, một tay chống cằm, ánh mắt nhàn nhạt vẽ theo đường nét chân mày đôi mắt nàng ta.
“Thế nào? Là cố ý tới chất vấn tội lỗi của trẫm sao?”
Tân Linh hít sâu một hơi, trấn định lại tinh thần, bước lên một bước, cố giữ giọng điệu bình tĩnh: “Bệ hạ hiểu lầm rồi, ta chỉ muốn biết, Hàn nhũ mẫu đã làm điều gì, khiến bệ hạ nổi giận đến thế.”
Thiếu niên thuận miệng nói: “Bà ta mạo phạm trẫm.”
Lời nói nhẹ bẫng như đang bàn về thời tiết hôm nay.
“Ta hiểu.” Tân Linh cười khổ: "Hàn nhũ mẫu xưa nay làm việc có phần sơ suất, nhưng dẫu sao bà ta cũng là nhũ mẫu của ta, không thể để bà ta chết không minh bạch như thế...”
“Ngươi muốn gả cho ta?”
Mục Lâm Xuyên bỗng nhiên nhìn thẳng vào mắt nàng a, hỏi một câu lạnh nhạt.
Tân Linh sững người, đối diện với ánh mắt của thiếu niên, cổ họng khẽ trượt. Đến nước này rồi, trò chơi “lạt mềm buộc chặt” cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
“Hôn sự của A Linh không thể do bản thân quyết định, còn phải nghe theo ý kiến trưởng bối trong nhà.”
“Nhưng...” Tân Linh khẽ trầm ngâm một chút, rồi ung dung ngẩng đầu: "Trước kia có nghĩ đến, nhưng giờ thì không còn nữa.”
“Ta không nạp thiếp.” Mục Lâm Xuyên lạnh lùng nói, rồi dừng lại một chút, trên mặt kéo ra một nụ cười châm chọc.
Giây tiếp theo, hắn làm ra một hành động khiến Tân Linh vô cùng chấn động!
Mục Lâm Xuyên vậy mà lại mặt không đổi sắc vén áo lên, cởi dây buộc nơi giả chi, vén ống quần trống rỗng, lộ ra một bên hạ chi tròn tròn giống như u thịt.
“...”
Toàn thân Tân Linh run rẩy, cổ họng như bị vật gì chặn lại, tim đập dồn dập, suýt chút nữa hét thành tiếng.
Dù nàng ta có chủ kiến đến đâu, thì cũng chỉ là một tiểu thư khuê các nuôi lớn nơi khuê phòng, chưa từng bước chân ra chiến trường, được Tôn Tuần bảo vệ quá kỹ.
Đây là lần đầu tiên nàng ta thấy loại tàn chi vặn vẹo dị dạng đến như vậy, dù lý trí bảo nàng ta phải bình tĩnh, vẫn không kìm được lùi về sau một bước.
Thiếu niên gần như cố tình ác ý bật cười, dùng thân thể khiếm khuyết của chính mình để dọa nạt nàng ta.
“Cô nương thật sự quyết tâm hầu hạ một kẻ tàn phế như trẫm ư?”
Hắn châm chọc mà phơi bày những vết sẹo lồi lõm trên chân cho nàng ta xem.
“Cô nương nguyện ý cùng một kẻ như trẫm... hoan hảo?”
Nàng ta... nàng ta không làm được.
“Ta...” Tân Linh nuốt nước bọt, cười khổ, giọng nói hơi run.
Mục đích đạt được rồi, Mục Lâm Xuyên liền thu lại nụ cười châm chọc, lại trở về dáng vẻ lạnh lùng như băng, kéo ống quần xuống.
“Đã làm không được thì lui đi.”
Tân Linh kinh ngạc ngây người tại chỗ, hoàn toàn không ngờ thiếu niên trước mắt lại có thể thẳng thừng như vậy, môi khẽ động, muốn nói lại thôi.
Lời đã nói đến mức này, nàng cũng không tiện dây dưa. Im lặng hồi lâu, mới cúi đầu thi lễ, xoay người rời đi.
Mưa lớn như trút, dội lên phiến đá xanh sạch bóng, bước chân lên vừa ướt vừa trơn.
Có lẽ vì tâm thần hoảng hốt, Tân Linh trượt một bước, may mà thị tỳ bên cạnh mắt nhanh tay lẹ đỡ lấy.
“Cô nương, cẩn thận trơn trượt.”
“Ta không sao.” Né tránh tay thị tỳ, Tân Linh vẫn giữ được bình tĩnh tiếp tục đi về phía trước.
Ngược lại thị tỳ kia hơi bất bình mà than nhẹ: “Cô nương cứ thế mà bỏ qua sao?”
Chuyện phu nhân muốn gả cô nương cho bệ hạ bọn họ cũng từng nghe phong phanh, giờ lại xảy ra thế này, quả thật chẳng cam tâm.
Một trận gió lạnh thổi qua, Tân Linh hít sâu một hơi, chỉnh lại cây bộ dao nghiêng lệch trên đầu, ánh mắt lạnh nhạt.
“Có dã tâm là chuyện tốt, nhưng cũng phải biết lượng sức mình, biết nhìn thời thế.”
“Bằng không, sẽ giống như kết cục của Hàn nhũ mẫu.”
Thị tỳ rùng mình một cái, chỉ nghĩ cô nương nhìn thấu dã tâm trong lòng mình mà cố ý răn dạy, lập tức cúi đầu nhận sai.
Nào hay đây cũng là cảm khái từ lòng Tân Linh. Dù sao nàng ta cũng chẳng có tình cảm gì với Mục Lâm Xuyên, trước kia chỉ là nhất thời mê muội, thấy thiếu niên cúi đầu bóc cua cho Lục Phất Phất, ngoan ngoãn nhẫn nại, liền đem hổ sói tưởng là thỏ non.
Qua một lần tiếp xúc ngắn ngủi này, nàng ta liền hiểu rõ người này sở hữu năng lực chịu đựng và ý chí khiến người khó tin nổi, ra tay dứt khoát tàn nhẫn, đáng sợ như một món đồ vật vô cảm.