Sáng sớm, thành phố vẫn còn chìm trong màn sương mỏng, những tòa nhà cao tầng phản chiếu ánh nắng nhạt dịu, tạo ra một không gian vừa bình yên, vừa cô đơn. Linh Chi đứng trước cửa sổ căn hộ mới, tay cầm cốc cà phê ấm, nhìn ra dòng người hối hả trên đường phố. Mọi thứ đều mới lạ, xa lạ… và đáng sợ đến lạ thường.
Cô vừa chuyển đến đây để bắt đầu công việc mới – vị trí biên tập viên cho một tạp chí chuyên đề về giáo dục và xã hội. Dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng cảm giác lạc lõng trong thành phố rộng lớn này khiến Linh Chi thoáng chùng xuống. Những tòa nhà cao chọc trời, tiếng còi xe inh ỏi, dòng người vội vã – tất cả gợi lên một nỗi cô đơn không tên mà cô từng cố gắng tránh suốt nhiều năm qua.
Bản thân Linh Chi cũng không phải người yếu đuối. Từ sau vụ tai nạn mất đi gia đình khi còn là sinh viên năm hai, cô học cách tự lập, trấn an bản thân và cố gắng che giấu nỗi đau trong sâu thẳm. Nhưng đến giờ, đứng giữa thành phố lạ này, cô nhận ra rằng nỗi cô đơn không bao giờ biến mất, chỉ là bạn học cách sống chung với nó.
Tiếng chuông điện thoại reo vang, kéo Linh Chi ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô nhìn vào màn hình: một số lạ từ công ty. Nhấc máy, giọng người đàn ông trầm ấm vang lên:
“Chào cô Linh Chi, tôi là Minh Huy, trưởng bộ phận biên tập. Hôm nay cô sẽ nhận công việc đầu tiên. Tôi muốn gặp cô tại phòng họp vào 9 giờ.”
Một luồng cảm giác kỳ lạ xâm chiếm cô – vừa hồi hộp, vừa tò mò. Linh Chi nhanh chóng chuẩn bị, mặc bộ vest tối giản nhưng tinh tế, vừa đủ để tự tin bước vào môi trường công sở mới.
Phòng họp tầng 12 của tòa nhà hiện đại sáng bóng, cửa kính trong suốt phản chiếu ánh sáng chói chang từ mặt trời. Linh Chi bước vào, mắt chăm chú quan sát không gian xung quanh. Trên bàn dài, những tệp hồ sơ, máy tính và cốc cà phê còn bốc khói, tạo nên không khí nghiêm túc nhưng đầy năng lượng.
Và rồi, cô nhìn thấy anh – Minh Huy.
Anh ngồi ở đầu bàn, dáng người thẳng, ánh mắt lạnh lùng hướng về phía cô. Làn da trắng sáng, mái tóc đen hơi rối, phong thái tự tin, trầm tĩnh. Khi Minh Huy nhấc đầu lên và nhìn Linh Chi, cô cảm giác như tim mình khựng lại một nhịp.
Anh mở miệng, giọng trầm và đều:
“Chào cô Linh Chi. Tôi hy vọng cô sẽ nhanh chóng làm quen với công việc mới. Chúng tôi có nhiều dự án quan trọng sắp tới, đòi hỏi sự tập trung cao và khả năng chịu áp lực tốt.”
Linh Chi gật đầu, giọng run run nhưng cố giữ bình tĩnh:
“Vâng… em sẽ cố gắng hết sức.”
Không khí im lặng trong vài giây, chỉ có tiếng gõ bàn phím từ phía những đồng nghiệp khác. Linh Chi ngồi xuống, tim đập mạnh hơn khi cảm giác Minh Huy đang quan sát cô một cách tinh tế, như muốn đọc được mọi suy nghĩ bên trong.
Ngày đầu tiên trôi qua với nhịp độ nhanh chóng. Linh Chi nhận ra Minh Huy là người cực kỳ nghiêm túc, từng chi tiết công việc đều được anh chú ý tỉ mỉ. Nhưng đồng thời, anh cũng khắt khe đến mức khiến cô cảm thấy áp lực. Mỗi khi cô nhầm lẫn hay chậm trễ, ánh mắt Minh Huy dường như xuyên thấu vào lòng cô, để lại một cảm giác vừa sợ hãi, vừa tò mò.
Trong giờ nghỉ trưa, Linh Chi đi ra hành lang, hít một hơi thật sâu. Thành phố ồn ào vẫn vang vọng trong tai, nhưng cô bắt đầu nhận ra rằng mỗi con người đều mang một nỗi cô đơn riêng, và có lẽ Minh Huy cũng vậy. Cách anh cư xử lạnh lùng, cách anh lặng lẽ quan sát xung quanh – tất cả đều giống như lớp vỏ bọc mà anh dựng lên để che giấu những tổn thương sâu thẳm.
Linh Chi không biết vì sao, nhưng cảm giác muốn hiểu anh, và đồng thời được anh hiểu, cứ âm ỉ trong lòng cô.
Chiều đến, Linh Chi trở về căn hộ, cố gắng thu dọn những suy nghĩ lộn xộn trong đầu. Nhưng ký ức tuổi thơ, nỗi đau mất gia đình, và hình ảnh Minh Huy hôm nay cứ đan xen, khiến cô không thể hoàn toàn bình yên. Cô ngồi bên cửa sổ, ánh hoàng hôn hắt qua rèm, làm nổi bật đôi mắt sâu thẳm của mình.
Trong khi đó, Minh Huy cũng ngồi trong văn phòng trống, nhìn ra khung cửa kính cao tầng. Anh lặng im, nhíu mày khi nhớ về quá khứ của chính mình – gia đình tan vỡ, thất bại trong các mối quan hệ, và nỗi sợ bị tổn thương lần nữa. Linh Chi, anh nhận ra, là người duy nhất khiến anh muốn mở lòng, nhưng cũng sợ bị tổn thương.
Đêm xuống, thành phố dần lên đèn, ánh sáng vàng phản chiếu trên những vòm kính cao chọc trời. Linh Chi đứng bên ban công, nhắm mắt hít thở không khí, cố gắng xua đi cảm giác căng thẳng. Nhưng sâu thẳm, một phần trái tim cô đã bắt đầu rung động – một rung động lạ thường, pha trộn giữa tò mò, đồng cảm và sự ngại ngùng.
Còn Minh Huy, trong căn phòng riêng, nhìn qua màn hình máy tính những dự án ngày mai sẽ làm, ánh mắt thoáng buồn. Anh biết rằng cô gái mới này sẽ thay đổi nhịp sống của mình, nhưng anh chưa rõ là theo cách tích cực hay sẽ là thử thách mới.
Trong khoảng lặng ấy, cả hai người – từng mang trong mình nỗi đau riêng – bắt đầu một hành trình vô hình: học cách đối diện nỗi cô đơn, mở lòng với người khác, và tìm kiếm sự chữa lành qua chính tình cảm của nhau.
Và đó là khởi đầu – một câu chuyện về nỗi đau, niềm tin và tình yêu sâu sắc, nơi quá khứ va chạm hiện tại, và hai tâm hồn dần tìm thấy nhau trong một thế giới rộng lớn và phức tạp.
Hết chương 1.