sau mỗi vết thương

Chương 2: Bức tường vô hình


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, ánh nắng len lỏi qua rèm cửa, hắt lên bàn làm việc của Linh Chi. Cô mở máy tính, nhìn dòng email thông báo dự án đầu tiên – một bài viết về chương trình giáo dục sáng tạo dành cho trẻ em khuyết tật. Cô lẩm nhẩm trong lòng:

“Đây… là thử thách đầu tiên rồi.”

Cảm giác hồi hộp lẫn lo sợ trộn lẫn trong tim. Cô biết, Minh Huy – trưởng phòng biên tập – là người cực kỳ nghiêm khắc, chú ý từng chi tiết nhỏ. Chỉ một sai sót, cũng đủ khiến anh tỏ thái độ lạnh lùng và không khoan nhượng.

Linh Chi hít một hơi thật sâu, tự nhủ phải tập trung. Nhưng khi cô bước vào phòng họp tầng 12, ánh mắt Minh Huy ngay lập tức rơi lên cô. Không phải ánh mắt thân thiện, mà là ánh mắt kiểm soát, tinh tường và… hơi lạnh lùng.

“Cô đã xem dự án chưa?” – Minh Huy hỏi, giọng đều nhưng khiến người nghe phải đứng nghiêm.

“Vâng… em đã xem qua, nhưng vẫn chưa kịp tổng hợp chi tiết.” – Linh Chi trả lời, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.

Một khoảng im lặng rơi xuống, Linh Chi cảm nhận áp lực vô hình đang đè nặng lên vai mình. Mỗi chi tiết trong dự án, từ cách sắp xếp hình ảnh, câu chữ, đến cách trình bày dữ liệu, đều phải hoàn hảo. Và dường như Minh Huy không chấp nhận bất cứ sai sót nào.

“Cô hãy chú ý. Bài viết này quan trọng. Nếu mắc lỗi, không chỉ danh tiếng công ty mà cả hình ảnh của cô cũng sẽ bị ảnh hưởng.” – Anh nhấn mạnh, ánh mắt sắc như lưỡi dao.

Linh Chi gật đầu, tim đập nhanh. Dường như mọi lỗi nhỏ nhất đều sẽ được anh ghi nhớ. Nhưng trong sâu thẳm, một phần cô lại cảm thấy tò mò: tại sao anh lại quan tâm chi tiết đến vậy?

Ngày trôi qua trong nhịp điệu căng thẳng. Linh Chi cố gắng hoàn thiện bài viết, nhưng mọi thao tác đều khiến cô nhớ về quá khứ của chính mình – từng làm việc chăm chỉ, từng bị thất bại, từng nghe lời chỉ trích từ người thân. Những ký ức đau thương này ùa về, khiến cô mệt mỏi.

Trong khi đó, Minh Huy quan sát từ xa. Anh nhìn Linh Chi làm việc, thấy những giây phút cô căng thẳng, đôi tay run run khi gõ bàn phím, ánh mắt lạc lõng mỗi khi nhìn vào màn hình. Một cảm giác lạ xâm chiếm Minh Huy – vừa muốn nhắc nhở, vừa muốn che chở. Nhưng anh biết, nếu thể hiện quá rõ, Linh Chi sẽ nghi ngờ, sẽ không tin tưởng anh.

Buổi trưa, Linh Chi rời phòng họp, đi dọc hành lang để lấy chút không khí. Cô tình cờ va vào Minh Huy ở cầu thang, làm rơi tệp tài liệu.

“Cẩn thận!” – Anh nghiêm giọng, cúi xuống nhặt tài liệu.

“Vâng… xin lỗi ạ.” – Linh Chi cúi đầu, cảm giác bối rối.

Khoảnh khắc mắt họ chạm nhau, Linh Chi bất giác cảm thấy tim đập nhanh. Minh Huy cũng thoáng ngẩn người, nhưng chỉ một giây – rồi lại trở về thái độ nghiêm túc. Khoảng cách vô hình giữa họ không thể phá vỡ, nhưng lại khiến cả hai không thể rời mắt.

Chiều hôm đó, Linh Chi phải trình bày bản thảo lần đầu. Cô đứng trước bàn họp, tay hơi run, giọng nói không thật sự đều. Minh Huy ngồi đối diện, im lặng, chỉ quan sát và ghi chú.

“Cô đã làm tốt một số phần, nhưng còn nhiều chi tiết chưa rõ ràng. Chẳng hạn phần dữ liệu thống kê, cần giải thích cụ thể hơn.” – Anh bình tĩnh nhưng sắc bén.

Linh Chi gật đầu, cố nén cảm giác xấu hổ và áp lực. Mỗi lời Minh Huy nói ra như một lời nhắc nhở, nhưng cũng là thử thách để cô trưởng thành. Cô nhận ra rằng, mặc dù anh nghiêm khắc, anh quan tâm đến chất lượng công việc hơn bất cứ thứ gì khác.

“Vâng… em sẽ chỉnh sửa và gửi lại trước 6 giờ tối.” – Linh Chi trả lời, cảm giác vừa sợ hãi, vừa quyết tâm.

Minh Huy gật đầu, ánh mắt thoáng nhẹ hơn một chút – nhưng nhanh chóng trở về lạnh lùng như bình thường. Linh Chi ngồi xuống, thở dài. Cảm giác vừa sợ vừa tò mò về anh, cứ quấn lấy tâm trí cô, khiến cô không thể tập trung hoàn toàn vào công việc.

Khi về nhà, Linh Chi mở cửa căn hộ, đặt cặp xuống ghế, và ngồi bên bàn nhỏ cạnh cửa sổ. Thành phố lên đèn, ánh sáng vàng nhạt trải dài trên các tòa nhà cao tầng. Cô nhắm mắt, nghĩ về ngày đầu tiên: áp lực công việc, ánh mắt Minh Huy, khoảng cách vô hình nhưng khó hiểu giữa họ.

Cô nhận ra một điều: Minh Huy không giống những người khác cô từng gặp. Anh lạnh lùng, nghiêm khắc, nhưng bên trong là một tâm hồn cô độc, mang nhiều nỗi đau mà cô chỉ thoáng nhận ra. Linh Chi cảm thấy một phần muốn tiến gần, nhưng cũng sợ bị tổn thương.

Trong khi đó, Minh Huy ngồi trong văn phòng trống, nhìn ra thành phố xa xăm. Anh nhớ về quá khứ: những thất bại, những mất mát, những nỗi cô đơn đã khiến anh xây lên lớp vỏ bọc lạnh lùng. Nhưng hôm nay, khi nhìn Linh Chi – một cô gái mạnh mẽ nhưng cũng nhạy cảm – anh cảm thấy một sự rung động lạ thường. Anh muốn bảo vệ cô, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

Đêm dần buông, thành phố chìm trong ánh đèn vàng, tĩnh lặng xen lẫn âm thanh xa xôi của xe cộ. Linh Chi ngồi bên cửa sổ, tay cầm cốc trà nóng, cảm giác mệt mỏi nhưng cũng có một niềm hy vọng nhỏ nhoi. Cô tự nhủ:

“Có lẽ… ai đó cũng có thể hiểu mình, và có lẽ… mình cũng sẽ học cách tin người khác.”

Còn Minh Huy, trong căn phòng trống của mình, thở dài và tự nhủ:

“Cô gái này… sẽ khiến tôi phải thay đổi. Nhưng liệu tôi có đủ dũng cảm để mở lòng hay không?”

Và thế, hai tâm hồn từng chịu nhiều tổn thương bắt đầu một hành trình âm thầm, nơi quá khứ va chạm hiện tại, và tình cảm nảy sinh từ sự đồng cảm, quan sát, và những khoảng lặng chưa từng chia sẻ.

Ngày đầu tiên kết thúc, nhưng những rung động đầu tiên, những khoảng lặng căng thẳng xen kịch tính, đã tạo tiền đề cho một câu chuyện tình yêu sâu sắc, tinh tế, chữa lành những tổn thương trong các chương tiếp theo.

Hết chương 2.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×