Sáng hôm đó, Linh Chi thức dậy với cảm giác bồn chồn kỳ lạ. Trái tim cô vẫn còn rộn ràng sau buổi tối hôm qua, khi Minh Huy thổ lộ cảm xúc. Cô nhìn chiếc điện thoại, nơi còn hiện tin nhắn của anh:
"Sáng nay đi làm cẩn thận nhé. Tôi đợi cô ở văn phòng."
Một nụ cười nhẹ nở trên môi Linh Chi. Dù bận rộn, cô vẫn cảm thấy niềm hạnh phúc lan tỏa trong từng hơi thở, như thể mọi áp lực trước đây tan biến chỉ còn lại cảm giác ấm áp khi nghĩ về Minh Huy.
Khi bước vào văn phòng, Linh Chi nhìn thấy Minh Huy đang đứng cạnh cửa sổ, ánh sáng buổi sáng chiếu lên khuôn mặt nghiêm nghị nhưng dịu dàng. Anh chào cô bằng nụ cười hiếm hoi, khiến Linh Chi cảm thấy tim đập nhanh.
“Sáng nay chúng ta có cuộc họp với đối tác lớn. Cô đã chuẩn bị chưa?” – Anh hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng mang theo một chút tò mò.
“Dạ… em đã chuẩn bị xong.” – Linh Chi đáp, cố giữ vẻ bình tĩnh. Nhưng trong lòng, cô hồi hộp hơn bao giờ hết, vừa muốn làm tốt công việc, vừa muốn tận hưởng cảm giác gần gũi với Minh Huy.
Cuộc họp diễn ra căng thẳng. Linh Chi và Minh Huy phối hợp ăn ý như chưa từng có khoảng cách. Mỗi khi Linh Chi trình bày, Minh Huy luôn nhìn cô, ánh mắt tràn đầy sự tin tưởng. Cô cảm nhận một sự an tâm kỳ lạ, như thể anh là bến đỗ duy nhất giữa dòng áp lực công việc.
Sau khi cuộc họp kết thúc thành công, Minh Huy đề nghị đi ăn trưa cùng cô. Linh Chi hơi bất ngờ, nhưng rồi mỉm cười đồng ý. Đây là lần đầu tiên họ chính thức dành thời gian bên nhau ngoài công việc, một bước quan trọng trong mối quan hệ mới nảy nở.
Quán cà phê nhỏ mà Minh Huy chọn nằm nép mình trên một con phố yên tĩnh. Anh đặt ghế đối diện cô, ánh mắt chăm chú. Không gian im lặng, chỉ có tiếng nhạc du dương và mùi cà phê thơm thoang thoảng.
“Hôm qua, em đã nói rằng em cũng để tâm tới anh… nhưng hôm nay, chúng ta phải nghiêm túc hơn.” – Anh thốt ra, giọng vừa nghiêm nghị vừa ấm áp.
“Dạ… em cũng nghĩ vậy.” – Linh Chi đáp, tim đập mạnh. Cô nhận ra một cảm giác hồi hộp nhưng hạnh phúc tràn ngập, giống như lần đầu tiên cô bước vào thế giới tình cảm thực sự.
Minh Huy mỉm cười, kéo tay cô nhẹ nhàng:
“Vậy… chúng ta chính thức… hẹn hò được không?”
Linh Chi hơi đỏ mặt, nhưng ánh mắt rạng rỡ:
“Dạ… em đồng ý.”
Khoảnh khắc ấy, cả hai như ngừng thở, không gian xung quanh bỗng lặng yên. Mưa ngoài cửa sổ như nhịp cầu nối cảm xúc, ánh mắt họ gặp nhau, trái tim như hòa chung nhịp đập. Họ đã bước qua ranh giới bạn bè – đồng nghiệp, chính thức bước vào mối quan hệ tình cảm.
Buổi chiều, cả hai trở lại văn phòng với cảm giác vừa háo hức vừa lo lắng. Linh Chi vẫn giữ khoảng cách chuyên nghiệp, nhưng ánh mắt và cử chỉ tinh tế đã thể hiện rõ tình cảm. Minh Huy cũng vậy, dù nghiêm nghị, nhưng anh thường xuyên trao cô những cái nhìn trìu mến, những nụ cười nhẹ nhàng.
Tuy nhiên, không phải mọi thứ đều êm đẹp. Ngay trong buổi chiều, một số đồng nghiệp bắt đầu xì xào về mối quan hệ mới của họ. Linh Chi nghe được một vài lời đàm tiếu, khiến cô vừa bực mình, vừa lo lắng.
“Cô đừng bận tâm. Tôi biết cô là người chuyên nghiệp.” – Minh Huy thì thầm, đặt tay lên vai cô.
Cử chỉ nhỏ nhưng đầy ấm áp khiến Linh Chi cảm thấy tin tưởng vào tình cảm này hơn bất cứ điều gì khác. Cô quyết tâm sẽ không để những lời xì xào ảnh hưởng tới mình.
Tối hôm đó, Linh Chi về nhà, nhưng tâm trạng vẫn bồn chồn. Cô mở laptop để chuẩn bị báo cáo cho ngày hôm sau, nhưng đầu óc cứ nghĩ về Minh Huy. Cô nhớ ánh mắt anh khi nhìn cô trong quán cà phê, nhớ cảm giác bàn tay anh nắm tay cô.
Những ký ức ấy khiến cô vừa hạnh phúc, vừa lo lắng. Cô tự nhủ: Liệu anh có thực sự nghiêm túc? Liệu chúng ta có đủ sức vượt qua những khó khăn sắp tới?
Ngày hôm sau, Minh Huy chủ động gọi Linh Chi đi ăn sáng. Trên đường, họ trò chuyện về dự án mới, nhưng không khí đã trở nên thoải mái hơn hẳn. Linh Chi nhận ra rằng cảm xúc của họ đã dần ổn định, không còn rung động hỗn độn như trước.
Trong lúc ăn sáng, Minh Huy bất ngờ hỏi:
“Cô có sợ chúng ta sẽ gặp khó khăn vì công việc và quá khứ không?”
Linh Chi suy nghĩ một chút, rồi nắm tay anh:
“Em sợ, nhưng em tin chúng ta có thể vượt qua. Chỉ cần ở bên nhau, mọi thứ sẽ ổn.”
Anh nhìn cô, ánh mắt tràn đầy sự tin tưởng và yêu thương. Cả hai cùng cười, cảm giác gần gũi, bình yên, nhưng cũng đầy thử thách len lỏi trong từng câu nói.
Buổi chiều, khi trở về văn phòng, Linh Chi nhận được email từ đối tác cũ, nhắc nhở một số lỗi trong báo cáo trước đây. Điều này khiến cô hoảng sợ và lo lắng, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến dự án hiện tại. Minh Huy nhanh chóng đến bên, nhẹ nhàng:
“Đừng lo lắng. Chúng ta sẽ xử lý. Tôi sẽ giúp cô.”
Sự hiện diện của anh khiến Linh Chi bình tĩnh lại. Họ cùng nhau rà soát, phân tích, và sửa chữa mọi lỗi nhỏ. Trong quá trình làm việc, Linh Chi cảm nhận sự đồng hành vững chắc từ Minh Huy, không chỉ là công việc, mà còn là tinh thần và cảm xúc.
Khi mọi việc tạm ổn, Minh Huy nhìn Linh Chi, giọng trầm ấm:
“Linh Chi, tôi biết quá khứ của cô không dễ dàng… Nhưng tôi muốn cô biết, tôi sẽ luôn ở bên cô, dù chuyện gì xảy ra.”
Linh Chi cảm thấy mắt mình nóng lên. Cô cúi đầu, giọng run run:
“Em… em biết. Em cũng muốn ở bên anh, dù mọi chuyện có khó khăn đến đâu.”
Khoảnh khắc ấy, cả hai im lặng, cảm nhận tình cảm chân thành và sâu sắc, không cần lời nói thêm.
Buổi tối, khi trở về nhà, Linh Chi nằm trên giường, nghĩ về ngày hôm nay. Cô nhận ra rằng mối quan hệ này không chỉ là lãng mạn, mà còn là thử thách, đòi hỏi sự kiên nhẫn, thấu hiểu và tin tưởng. Nhưng cô sẵn sàng bước tiếp, bởi bên cạnh cô giờ đây là Minh Huy – người đã nhìn thấy cô thật sự, đồng hành cùng cô vượt qua mọi khó khăn.
Minh Huy, trong căn phòng trống, nhìn ra ánh đèn thành phố lấp lánh, tự nhủ: Chúng ta đã chính thức ở bên nhau. Nhưng còn nhiều thử thách phía trước. Tôi phải bảo vệ cô, không chỉ bằng lời nói, mà bằng hành động thực sự.
Hết chương 9.