sau mỗi vết thương

Chương 8: Khoảnh khắc thổ lộ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm đó, văn phòng vẫn giữ nhịp sống bận rộn, nhưng Linh Chi bước vào với tâm trạng khác hẳn. Cô vẫn hồi hộp, nhưng cảm giác lo lắng đã nhường chỗ cho một niềm háo hức kỳ lạ. Những ngày gần đây, Minh Huy không còn giữ khoảng cách quá cứng nhắc, đôi khi nụ cười anh thoáng hiện khiến tim cô rung lên.

“Hôm nay chúng ta có buổi trình bày quan trọng với đối tác. Cô đã chuẩn bị chưa?” – Minh Huy hỏi, giọng điềm đạm nhưng ánh mắt dịu dàng hơn mọi khi.

“Dạ, em đã chuẩn bị xong. Anh cứ yên tâm.” – Linh Chi đáp, lòng vừa hồi hộp vừa tin tưởng.

Anh gật đầu, ánh mắt thoáng nụ cười. Linh Chi cảm thấy một rung động ấm áp, gần như muốn bày tỏ nhưng chưa đủ can đảm.

Buổi họp diễn ra căng thẳng. Linh Chi đứng trước đối tác, trình bày chi tiết dự án. Mỗi câu nói, mỗi con số cô đưa ra đều được Minh Huy theo dõi sát sao. Khi Linh Chi gặp một câu hỏi hóc búa từ đối tác, cô hơi lúng túng, nhưng Minh Huy không cắt lời. Anh chỉ nhìn cô, ánh mắt đầy tin tưởng, như muốn nói: “Cô có thể làm được.”

Nhận thấy sự ủng hộ âm thầm của Minh Huy, Linh Chi tập trung tối đa, giải thích từng chi tiết một cách rõ ràng. Cuối cùng, đối tác gật đầu, hài lòng. Linh Chi cảm nhận một niềm tự hào xen lẫn hạnh phúc khi được anh tin tưởng.

Sau buổi họp, cả hai trở lại văn phòng. Không khí nhẹ nhàng hơn, nhưng Linh Chi vẫn cảm thấy tim đập mạnh khi Minh Huy ngồi gần. Anh nhìn cô, ánh mắt tinh tế, như đang quan sát từng cử chỉ nhỏ.

“Cô làm rất tốt hôm nay.” – Anh nói, giọng ấm áp.

Cô hơi đỏ mặt, nhưng trong lòng tràn ngập niềm vui. Cô bắt đầu nhận ra rằng những cử chỉ quan tâm, những lời khen nhẹ nhàng của anh, đã trở thành một phần quan trọng trong cảm xúc của cô.

Chiều hôm đó, Linh Chi và Minh Huy phải đi khảo sát thực địa tại một địa điểm mới. Trên đường đi, Minh Huy bất ngờ nắm tay cô để kéo tránh một vũng nước lớn. Linh Chi giật mình, tim đập nhanh, nhưng không rút tay ra. Khoảnh khắc ấy dài dường như vô tận.

“Cô ổn chứ?” – Anh hỏi, giọng nhẹ nhàng.

“Dạ… em ổn.” – Cô đáp, giọng run run, ánh mắt không dám rời khỏi tay anh.

Cảm giác gần gũi khiến Linh Chi nhận ra trái tim mình đã rung động mạnh hơn cô tưởng, nhưng vẫn còn e ngại. Minh Huy cũng cảm nhận được điều đó, nhưng không ép buộc, chỉ giữ bàn tay cô trong tay, truyền cho cô sự an toàn kỳ lạ.

Khi đến nơi khảo sát, một sự cố bất ngờ xảy ra: thiết bị đo lường bị lỗi, dữ liệu quan trọng bị gián đoạn. Linh Chi lo lắng, tim đập nhanh.

“Em… em không biết phải làm sao.” – Cô nói, giọng run.

Minh Huy lập tức tiến đến, nhìn cô, ánh mắt nghiêm nghị nhưng ẩn chứa sự tin tưởng:

“Bình tĩnh. Chúng ta cùng xử lý.”

Anh hướng dẫn cô từng bước, từ việc kiểm tra thiết bị đến phân tích dữ liệu dự phòng. Linh Chi nhận ra rằng sự bình tĩnh và hướng dẫn của anh khiến cô tin tưởng hoàn toàn, trái tim dần dịu đi.

Sau khi sự cố được giải quyết, cả hai đứng bên ngoài, nhìn ra khoảng sân trống. Mưa lất phất rơi, ánh sáng chiều nhạt dần. Linh Chi cảm thấy một khoảng lặng trong tâm hồn, như thể mọi lo lắng, sợ hãi đều tan biến khi có Minh Huy bên cạnh.

“Cảm ơn anh… vì đã giúp em.” – Cô nói, giọng nhỏ.

“Không có gì. Tôi muốn cô hiểu rằng cô có thể dựa vào tôi.” – Anh đáp, ánh mắt nhìn sâu vào cô.

Khoảnh khắc ấy, Linh Chi cảm nhận một rung động mạnh mẽ trong tim, gần như muốn thốt ra tất cả nhưng lại sợ. Minh Huy, nhìn cô, cũng cảm nhận trái tim mình loạn nhịp, nhưng vẫn giữ sự điềm tĩnh, như muốn cho cô thời gian mở lòng.

Trên đường về, Minh Huy đột nhiên dừng lại, nhìn Linh Chi nghiêm nghị:

“Cô có biết không, những ngày gần đây, tôi… không thể dừng nghĩ về cô.”

Linh Chi giật mình, tim đập mạnh, mắt mở to. Cô chưa bao giờ nghe anh nói thẳng như vậy. Trong khoảnh khắc, cảm xúc dồn dập, vừa hạnh phúc vừa sợ hãi.

“Anh… anh…” – Cô muốn nói gì đó, nhưng giọng run rẩy.

Minh Huy tiếp tục, giọng dịu dàng hơn:

“Tôi… tôi quan tâm đến cô, Linh Chi. Không chỉ là đồng nghiệp, mà còn là… nhiều hơn thế.”

Linh Chi cảm thấy trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Mưa rơi xung quanh, ánh đèn đường phản chiếu trên mặt nước, tạo thành một khung cảnh lãng mạn nhưng cũng đầy căng thẳng. Cô nhìn anh, vừa hạnh phúc, vừa e ngại, cảm giác mơ hồ nhưng chân thật đến lạ thường.

“Em… em cũng… cũng đã nghĩ về anh nhiều lắm…” – Cô thổ lộ, giọng run run.

Khoảnh khắc đó, cả hai đứng im lặng, ánh mắt dõi theo nhau, tim như đồng nhịp. Không cần lời nói thêm, sự rung động đã được bày tỏ, một bước ngoặt quan trọng trong mối quan hệ giữa họ.

Buổi tối, Linh Chi về nhà, ngồi bên cửa sổ, nhắm mắt lại, cảm nhận từng nhịp tim mình. Cô nhớ lại ánh mắt, giọng nói và những cử chỉ quan tâm của Minh Huy. Mỗi khoảnh khắc đều trở thành ký ức quý giá, khiến cô cảm thấy ấm áp và an toàn.

Minh Huy, ngồi trong phòng trống, nhìn ra thành phố về đêm, cũng nghĩ về Linh Chi. Anh mỉm cười nhẹ, tự nhủ: Cuối cùng, chúng ta đã thổ lộ. Nhưng còn nhiều thử thách phía trước. Tôi phải bảo vệ cô, không chỉ bằng lời nói, mà bằng hành động thực sự.

Ngày hôm sau, văn phòng trở lại nhịp sống thường nhật. Tuy nhiên, Linh Chi và Minh Huy không còn giữ khoảng cách như trước. Họ trao đổi ánh mắt, nụ cười, và cả những cử chỉ nhỏ nhưng tinh tế, bày tỏ tình cảm âm thầm nhưng rõ ràng hơn.

Trong lòng Linh Chi, một cảm giác hạnh phúc pha lẫn lo lắng vẫn tồn tại. Cô biết rằng mối quan hệ này sẽ không chỉ là những khoảnh khắc ngọt ngào, mà còn phải đối mặt với nhiều thử thách, nhưng cô sẵn sàng bước cùng Minh Huy, từng bước một.

Hết chương 8.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×