sen nở đêm đông

Chương 1: Bóng Trăng Khuyết Trong Lụa Đen


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm khuya tĩnh mịch bao trùm phủ đệ rộng lớn của quan Thượng Thư Trần Công. Tiếng côn trùng rả rích đâu đó trong những lùm cây cổ thụ im lìm. Ánh trăng khuyết lạnh lẽo hắt những vệt sáng nhợt nhạt qua khung cửa sổ chạm trổ tinh xảo, rọi xuống nền gạch đá lạnh lẽo của hành lang dài hun hút.

Trong căn phòng thêu gấm ở khuê phòng, Bà Cả Trần phu nhân, mặc chiếc áo lụa đen tuyền ôm sát thân hình thước tha, ngồi lặng lẽ bên chiếc bàn gỗ mun bóng loáng. Ngọn đèn dầu liu diu hắt lên khuôn mặt trái xoan thanh tú, nhưng đôi mắt phượng sắc sảo lại đượm một nỗi buồn u uẩn khó tả. Ở tuổi ngoài ba mươi, nhan sắc của bà vẫn mặn mà, đằm thắm như đóa trà mi đương độ. Nhưng cái vẻ uy nghiêm, lạnh lùng thường trực trên gương mặt bà lại tạo một khoảng cách vô hình với tất cả mọi người trong phủ.

Đêm nay, bà không ngủ. Những âm thanh nhỏ nhất trong phủ cũng đủ để đánh thức giấc ngủ vốn đã chập chờn của bà. Cuộc sống trong phủ đệ này, dù nhung lụa gấm vóc không thiếu, nhưng lại là một chiếc lồng son giam cầm trái tim và những khao khát sâu kín của bà. Hai mươi năm làm dâu con trong gia tộc quyền quý, bà đã học được cách trở thành một người vợ hiền, một người quản gia mẫu mực, nhưng chưa bao giờ bà được sống thật với chính mình.

Tiếng guốc lộc cộc khe khẽ vang lên từ cuối hành lang, phá tan sự tĩnh lặng. Bà Cả khẽ nhíu mày. Giờ này, ai còn dám đi lại trong khuê phòng?

Một bóng dáng nhỏ nhắn, e dè xuất hiện ở ngưỡng cửa. Đó là Thị Sen, nữ tì mới được đưa vào phủ hôm trước. Dưới ánh đèn dầu, thân hình mảnh mai của cô gái trong chiếc áo yếm lụa mỏng manh càng thêm phần gợi cảm. Làn da trắng như tuyết, đôi vai gầy run rẩy và mái tóc đen dài xõa ngang lưng ướt đẫm mồ hôi. Khuôn mặt trái xoan thanh tú của Sen tái nhợt vì sợ hãi, đôi mắt to tròn như hạt hạnh nhân ướt át nhìn Bà Cả đầy vẻ lo lắng.

"Thưa... thưa Bà Cả... nô tì... nô tì xin lỗi đã mạo phạm giờ khuya..." giọng Sen khẽ run, gần như không thành tiếng. Cô quỳ sụp xuống nền gạch lạnh, đầu cúi thấp không dám nhìn thẳng vào chủ nhân.

Bà Cả khẽ thở dài, cái vẻ sợ hãi, run rẩy của cô gái trẻ không khiến bà bận tâm. Điều khiến đôi mắt phượng của bà không thể rời khỏi chính là cái vẻ đẹp thanh tân, đầy sức sống của Sen. Dù chỉ mặc một bộ yếm lụa đơn sơ, đường cong cơ thể của cô vẫn hiện lên đầy quyến rũ, một vẻ đẹp mơn mởn, khác hẳn với sự đoan trang, kín đáo của những người phụ nữ trong phủ.

"Ngươi làm gì ở đây?" giọng Bà Cả lạnh lùng, không chút cảm xúc.

"Dạ... dạ nô tì... không quen giường... lại nghe thấy tiếng động lạ ngoài vườn... nên..." Sen lắp bắp, đôi vai càng run dữ dội hơn.

Bà Cả im lặng quan sát cô gái. Cái vẻ sợ hãi tột độ của Sen không làm bà thương xót, mà ngược lại, trong lòng bà lại dấy lên một cảm giác kỳ lạ, một sự thích thú khó tả khi nhìn thấy sự yếu đuối, bất lực của người khác dưới quyền lực của mình.

"Ngẩng đầu lên," Bà Cả ra lệnh, giọng không容置疑.

Sen rụt rè ngẩng đầu. Đôi mắt ướt át của cô chạm phải ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao của Bà Cả. Một luồng điện xẹt qua người Sen, khiến cô vội vàng cụp mắt xuống, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Ngươi tên là gì?"

"Dạ... nô tì tên Sen..."

"Sen..." Bà Cả khẽ nhẩm lại cái tên, một nụ cười nhạt thoáng qua trên môi. "Một cái tên đẹp. Nhưng e rằng sự kiêu hãnh của ngươi không phù hợp với thân phận một nô tì."

Sen tái mặt, không dám hé răng nửa lời. Cô cảm nhận được sự nguy hiểm toát ra từ người phụ nữ quyền lực trước mặt.

"Từ nay về sau," giọng Bà Cả vẫn lạnh băng, nhưng ẩn chứa một sự kiên quyết lạ thường, "nếu không có sự cho phép của ta, ngươi không được phép tự ý đi lại trong phủ vào ban đêm. Nếu tái phạm, ta sẽ trừng phạt ngươi theo gia quy."

"Nô tì... nô tì xin vâng lời..." Sen vội vàng dập đầu xuống đất, trán chạm vào nền gạch lạnh toát.

"Còn nữa," Bà Cả nói tiếp, giọng điệu trở nên chậm rãi, như đang suy nghĩ điều gì, "ta thấy ngươi có vẻ khó ngủ. Từ đêm nay, trước khi đi ngủ, ngươi hãy đến phòng ta. Ta sẽ có việc giao cho ngươi làm."

Sen ngơ ngác ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy vẻ khó hiểu và lo lắng. "Việc... việc gì ạ?"

"Ngươi sẽ biết thôi," Bà Cả đáp, một nụ cười bí ẩn nở trên môi. Ánh mắt phượng của bà chăm chú nhìn vào thân hình run rẩy của Sen, như một con mèo cái đang ngắm nghía con mồi vừa sa vào bẫy. "Đêm nay, sau khi các phòng khác đã tắt đèn, ngươi hãy đến đây. Đừng để ai biết."

Nói xong, Bà Cả khẽ phất tay, ra hiệu cho Sen lui xuống. Sen vội vã dập đầu lần nữa, rồi lủi thủi rời khỏi phòng, bóng dáng nhỏ bé chìm dần vào bóng tối của hành lang.

Bà Cả ngồi lại một mình trong phòng, ngọn đèn dầu vẫn liu diu cháy. Ánh mắt bà dõi theo bóng dáng Sen cho đến khi nó hoàn toàn khuất dạng. Trong lòng bà, một hạt mầm kỳ lạ vừa mới nảy sinh. Một sự tò mò, một sự thích thú, và cả một ham muốn khó kiểm soát đối với cô nữ tì có vẻ đẹp thanh tân và đôi mắt ẩn chứa sự phản kháng kia.

Đêm nay, trăng khuyết vẫn lơ lửng trên bầu trời. Và trong phủ Thượng Thư, một đóa sen trắng có lẽ sẽ bắt đầu hé nở trong bóng đêm lạnh giá.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.