Lời nói của Quận chúa Diên An như một tảng đá ném vào mặt hồ vốn đang gợn sóng trong lòng Thị Sen, tạo nên những vòng xoáy hoang mang và sợ hãi. Trúc. Ai là Trúc? Và tại sao cô ta lại "không đủ mạnh mẽ để tồn tại"?
Những "bài học" với Bà Cả giờ đây mang một ý nghĩa hoàn toàn khác. Mỗi một lời dạy về tâm kế, mỗi một hình phạt, mỗi một cử chỉ chăm sóc sau đó, Sen đều không thể ngừng tự hỏi: Ngày xưa, Trúc cũng đã trải qua những điều này ư?
Sự tò mò và nỗi sợ hãi đã thúc đẩy cô phải tìm hiểu. Cô bắt đầu để ý, lắng nghe những cuộc nói chuyện của đám gia nhân lớn tuổi. Nhưng hễ cô hỏi đến cái tên "Trúc", mọi người đều tái mặt, lảng sang chuyện khác. Cái tên đó dường như là một điều cấm kỵ trong phủ đệ này.
Cuối cùng, không chịu đựng được, cô đã tìm đến chị Gấm, người nữ tì già đã từng có ý tốt với cô. Trong một đêm khuya, cô mang một ít bánh ngọt mà mình được thưởng đến phòng của chị.
"Chị Gấm," cô thì thầm, "xin chị hãy kể cho em nghe về cô Trúc. Em... em rất sợ."
Nhìn vẻ mặt hoảng loạn của Sen, chị Gấm thở dài. Sau khi chắc chắn không có ai xung quanh, chị mới kéo cô vào một góc khuất, giọng nói hạ xuống gần như không nghe thấy.
"Chuyện cũng đã mấy năm rồi," chị bắt đầu. "Con bé Trúc, nó cũng giống như em bây giờ vậy. Xinh đẹp, thông minh, cũng được Bà Cả để mắt tới, đưa lên làm nữ tì thân cận."
"Vậy... vậy sao cô ấy lại..."
"Nó không an phận như em," chị Gấm lắc đầu. "Nó thông minh, nhưng lại quá tham vọng. Được Bà Cả dạy dỗ, nó không dùng sự thông minh đó để bảo vệ mình, mà lại dùng nó để trèo cao. Nó đã lén lút qua lại với quan lớn..."
Tim Sen như ngừng đập.
"Bà Cả biết hết," chị Gấm nói tiếp, giọng run run. "Nhưng bà ấy không làm ầm lên. Bà ấy chỉ im lặng. Sự im lặng của bà ấy mới là đáng sợ nhất. Rồi một hôm, con bé Trúc bỗng dưng biến mất. Người thì nói nó bị bán vào một thanh lâu ở biên ải. Người thì lại rỉ tai nhau rằng nó đã bị 'trượt chân' ngã xuống giếng cạn sau vườn. Không ai biết chắc cả. Chỉ biết rằng, kể từ ngày hôm đó, không một ai còn dám nhắc đến cái tên đó nữa."
Câu chuyện của Trúc khiến Sen lạnh toát sống lưng. Giờ thì cô đã hiểu lời cảnh báo của Quận chúa. Hồ sen của Bà Cả, chỉ có một bông sen duy nhất được phép nở.
Đúng lúc đó, một thử thách định mệnh đã ập đến với cô.
Quan lớn, sau vài tháng đi kinh lý, lại sắp phải lên đường ra biên ải nhận một nhiệm vụ mới. Đêm cuối cùng trước khi đi, ông ta đã tìm đến Sen.
Khi cô đang bê một chồng sách từ thư phòng về khuê phòng, ông ta đã chặn cô lại ở một hành lang vắng.
"Sen," ông ta nói, ánh mắt nhìn cô đầy vẻ ham muốn. "Ta sắp phải đi xa. Ngươi... có muốn đi theo ta không?"
Sen sững người.
"Ta sẽ xin bà cả cho ngươi đi theo để hầu hạ bút mực. Đến nơi đó, ta sẽ cho ngươi một danh phận, sẽ không để ngươi phải chịu thiệt. Em Hai cũng là do ta sủng ái mà có được vị trí như ngày hôm nay. Ngươi thông minh, chắc phải hiểu."
Đó là một lời đề nghị, một sự cám dỗ. Một con đường để thoát khỏi thân phận nữ tì, thoát khỏi sự kiểm soát của Bà Cả. Nhưng Sen, sau khi biết được câu chuyện của Trúc, cô hiểu đây chính là con đường dẫn đến cái chết.
Cô phải lựa chọn.
Trong khoảnh khắc đó, tất cả những gì Bà Cả đã dạy cho cô ùa về. Cô không hoảng loạn. Cô từ từ quỳ xuống, đặt chồng sách bên cạnh, dập đầu một cách đầy sợ hãi nhưng cũng rất mực khiêm tốn.
"Bẩm quan lớn," cô nói, giọng run run. "Ân sủng của người, phận nô tì hèn mọn này không dám nhận. Thân thể này của nô tì là do Bà Cả đã bỏ tiền ra mua về, nó đã là của Bà Cả. Mọi việc lớn nhỏ của nô tì đều phải do một tay Bà Cả định đoạt."
Cô ngẩng lên, đôi mắt ngấn nước, đầy vẻ chân thành và "ngu muội". "Nếu con làm trái ý Bà, Bà sẽ không chỉ trừng phạt con, mà còn xem đó là sự sỉ nhục đến uy nghiêm của người, vì con đã không biết giữ gia phong. Con không muốn vì con mà tình cảm phu thê của người và Bà Cả bị sứt mẻ. Xin quan lớn hãy thương cho phận con."
Cô đã khéo léo biến sự từ chối của mình thành một hành động "trung thành" với cả gia đình, đặc biệt là với uy quyền của Bà Cả. Cô tự biến mình thành một kẻ hoàn toàn bị chủ mẫu "tẩy não", không có chút tư tình nào.
Quan lớn nghe vậy thì khựng lại. Ông ta muốn một con hồ ly tinh biết chiều chuộng, chứ không phải một nữ tì cứng nhắc, lúc nào cũng chỉ biết mang chủ mẫu ra làm bia đỡ đạn. Lời nói của Sen khiến ông ta vừa bực bội, vừa có chút mất hứng. "Được rồi, đứng lên đi. Đúng là đồ gỗ đá!"
Ông ta phất tay áo, bực dọc bỏ đi.
Ngay khi quan lớn vừa đi khuất, Sen vội vàng đứng dậy, ôm chồng sách, đi thẳng đến thư phòng của Bà Cả. Cô quỳ xuống, kể lại toàn bộ sự việc, không sai một chữ, đúng theo quy tắc "nói sự thật".
Bà Cả đang ngồi thêu, im lặng lắng nghe. Bà không có vẻ gì là ngạc nhiên. Khi Sen kể xong, bà mới đặt khung thêu xuống.
Bà bước tới, nâng Sen dậy. Lần đầu tiên, bà làm một hành động như vậy.
"Ngươi đã vượt qua bài kiểm tra khó nhất," bà nói, trong mắt có một tia nhìn phức tạp, vừa hài lòng, vừa có chút gì đó giống như sự cô độc. "Ngươi đã chọn hồ sen của ta."
Bà Cả nhìn cô gái trẻ trước mặt. Trúc đã chọn tham vọng. Còn Sen, đã chọn sự trung thành.
"Từ nay về sau," bà nói, giọng nói đầy uy quyền nhưng cũng là một lời hứa bảo bọc. "Ngoài ta ra, không một ai trong cái phủ này được phép chạm vào người ngươi. Kể cả lão gia."
Lời tuyên bố đó đã đóng sập mọi cánh cửa khác trong cuộc đời Sen. Cô đã hoàn toàn thuộc về người phụ nữ này. An toàn, nhưng cũng là một sự giam cầm vĩnh viễn.