sen nở đêm đông

Chương 9: Vị Khách Quý


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Rằm tháng Giêng, Tết Thượng Nguyên.

Cả phủ Thượng Thư được trang hoàng lộng lẫy. Đèn lồng đỏ được treo cao khắp các hành lang, trong vườn, những đóa mai trắng cuối mùa vẫn còn nở rộ, tỏa hương thơm dịu nhẹ. Không khí lễ hội ấm áp, rộn ràng, khác hẳn với vẻ tĩnh mịch, uy nghiêm thường ngày.

Sen, giờ đây với tư cách là nữ tì thân cận nhất của Bà Cả, cũng bận rộn túi bụi. Cô không còn phải làm những việc chân tay nặng nhọc, mà là phụ giúp Bà Cả giám sát đám gia nhân, kiểm tra lại từng chi tiết nhỏ cho buổi yến tiệc tối nay. Cách cô ra lệnh cho những người hầu khác, dù vẫn nhỏ nhẹ, lễ phép, nhưng đã có một sự đanh thép và uy quyền ngầm. Cô đã thực sự trở thành "cánh tay phải" của Chánh thất phu nhân.

Tối hôm đó, phủ Thượng Thư đón một vị khách vô cùng đặc biệt: Quận chúa Diên An, em họ của đương kim Hoàng thượng, và cũng là người bạn tri kỷ từ thuở thiếu thời của Bà Cả.

Quận chúa là một người phụ nữ hoàn toàn trái ngược với Bà Cả. Bà trạc tuổi tứ tuần, gương mặt vẫn còn vô cùng xinh đẹp, sắc sảo, nhưng trong ánh mắt luôn lấp lánh vẻ tinh nghịch, yêu đời. Bà không có vẻ lạnh lùng, xa cách, mà trái lại, vô cùng hoạt bát và thẳng thắn. Bà là người duy nhất trong kinh thành này dám nói đùa và trêu chọc Bà Cả.

Khi Quận chúa đến, chính Bà Cả đã đích thân ra tận cổng để đón. Hai người phụ nữ, một trầm một bổng, một lạnh một nóng, đứng cạnh nhau tạo nên một bức tranh vô cùng thú vị.

Trong buổi yến tiệc, Sen đứng hầu rượu phía sau Bà Cả. Và cô ngay lập tức lọt vào "mắt xanh" của vị khách quý.

"Chà," Quận chúa nói, sau khi nâng ly rượu do Sen vừa rót. "Trần phu nhân của chúng ta dạo này có vẻ tìm được một niềm vui mới nhỉ? Con bé này trông vừa xinh đẹp, vừa có vẻ lanh lợi. Chị 'dạy dỗ' nó cẩn thận quá, nhìn từng cử chỉ là biết ngay người của chị rồi."

Lời nói đầy ẩn ý của Quận chúa khiến tim Sen thót lại. Bà Cả chỉ khẽ mỉm cười, không đáp.

Quận chúa quay sang nhìn Sen, ánh mắt sắc sảo. "Ngươi tên gì?"

"Dạ bẩm Quận chúa, nô tì tên Sen ạ."

"Sen à? Tên hay," Quận chúa gật gù. "Lại đây ta xem nào."

Sen run rẩy bước lại gần. Quận chúa nắm lấy tay cô, xem xét một lượt. "Ừm, da dẻ mịn màng, mắt sáng. Trông thì có vẻ ngoan ngoãn, nhưng trong mắt lại có một tia bướng bỉnh. Trần phu nhân, chị đúng là biết chọn người."

Bà Cả chỉ cười. "Em cứ hay trêu."

Sau buổi tiệc, khi mọi người đã lui ra, chỉ còn lại hai người bạn thân trong thư phòng, Quận chúa mới trở nên nghiêm túc hơn.

"Em không đùa đâu," bà nói. "Con bé đó không đơn giản. Chị định biến nó thành một con dao nữa à?"

"Nó thông minh. Nó xứng đáng được dạy dỗ," Bà Cả đáp, giọng bình thản.

Quận chúa thở dài. "Chị vẫn không quên được chuyện cũ sao? Chuyện của con bé Trúc..."

Nghe đến cái tên "Trúc", bàn tay đang cầm chén trà của Bà Cả khẽ run lên một cái rất nhẹ, nhưng vẫn không qua được mắt của Quận chúa.

"Đừng nhắc lại cái tên đó nữa," giọng Bà Cả lạnh đi.

Thấy bạn mình như vậy, Quận chúa cũng không nói thêm. Bà chỉ lắc đầu, ánh mắt đầy vẻ phức tạp.

Trước khi ra về, khi đi ngang qua hành lang, Quận chúa đã "tình cờ" gặp lại Sen. Bà ra hiệu cho các nữ tì khác lui đi, chỉ còn lại một mình bà và Sen.

"Ngươi," Quận chúa nhìn thẳng vào mắt Sen, "ngươi có biết mình đang chơi với lửa không?"

Sen sững người, không hiểu.

Quận chúa khẽ cười. "Bà Cả là một người bạn rất tốt, nhưng cũng là một người chủ vô cùng đáng sợ. Bông sen mà bà ấy đã chọn để cắm vào trong chiếc bình quý của riêng mình, sẽ chỉ có hai con đường: một là nở rộ rực rỡ, trở thành bông hoa đẹp nhất trong chiếc bình đó. Hai là sẽ bị chính làn nước tù đọng trong bình dìm cho đến chết."

Bà bước tới gần hơn, nói nhỏ vào tai cô. "Trước ngươi, cũng đã từng có một đóa hoa khác, tên là Trúc. Nhưng nó đã không đủ mạnh mẽ, cũng không đủ thông minh để tồn tại. Ngươi lanh lợi, chắc sẽ hiểu ta đang nói gì."

Nói rồi, bà vỗ nhẹ vào vai Sen, rồi quay lưng bước đi, để lại cô gái trẻ đứng chết lặng giữa hành lang lạnh lẽo.

Lời cảnh báo của Quận chúa như một gáo nước lạnh, dội thẳng vào Sen. Vị trí mà cô đang có, vừa là một ân sủng, vừa là một sự nguy hiểm chết người. Cô hoàn toàn phụ thuộc vào sự yêu ghét của một người phụ nữ quyền lực và khó đoán. "Hồ sen" mà cô đang ở, không phải là một nơi an toàn, mà là một chiếc lồng son đẹp đẽ, nhưng cũng có thể trở thành một nấm mồ bất cứ lúc nào.

Cô nhìn về phía thư phòng của Bà Cả, nơi ánh đèn vẫn còn sáng. Lần đầu tiên, một câu hỏi thực sự hiện lên trong đầu cô.

Cô, sẽ là đóa sen nở, hay là đóa sen tàn?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.