An Chi đẩy cánh cửa gỗ mun chạm khắc tinh xảo của Tập đoàn Thiên Phong, bước vào tiền sảnh lát đá cẩm thạch trắng. Ánh đèn chùm pha lê rọi xuống, làm tăng thêm vẻ uy nghiêm và lạnh lẽo của đế chế kinh doanh này. Trong bộ váy công sở màu xanh than, kiểu dáng cổ điển nhưng tôn lên đường cong tinh tế, An Chi trông như một đóa hoa dại cố vươn mình giữa khu vườn thượng lưu.
Cô đến đây để phỏng vấn vị trí Thư ký riêng cho CEO, một vị trí mà ai cũng nói là "cơn ác mộng của dân công sở" vì sự khắt khe đến mức cấm dục của người đứng đầu.
Thư ký HR dẫn An Chi đến phòng làm việc của anh ta. Đó không chỉ là một văn phòng, mà là một không gian mở rộng lớn, chiếm trọn tầng cao nhất của tòa nhà. Ánh sáng tự nhiên từ cửa kính sát trần bao phủ khắp căn phòng, nhưng vẫn không xua đi được không khí áp lực vô hình.
Và anh ta ngồi đó.
Thế Phong.
CEO của Thiên Phong, được mệnh danh là "Tảng Băng Di Động" của giới tài chính. Mới ngoài ba mươi nhưng đã sở hữu khối tài sản khổng lồ và một phong thái lạnh lùng, gần như vô cảm. Anh mặc một bộ vest xám than may đo hoàn hảo, cà vạt thắt nút chỉnh tề đến mức gần như nghẹt thở. Mái tóc đen cắt gọn gàng, đôi mắt sắc lạnh đang nhìn thẳng vào hồ sơ của cô, không một chút biểu cảm thừa thãi.
Sự "cấm dục" không chỉ nằm ở phong thái làm việc, mà còn ở cách anh ta giữ khoảng cách tuyệt đối với bất kỳ ai, đặc biệt là phụ nữ.
"An Chi?" Giọng anh ta trầm, vang, nhưng không hề ấm áp.
"Vâng, thưa Ngài." An Chi giữ thái độ chuyên nghiệp, đặt tay lên đùi, mỉm cười nhẹ.
Thế Phong ngước mắt lên. Đây là lần đầu tiên ánh mắt anh ta tập trung hoàn toàn vào cô, và nó tạo ra một áp lực mạnh mẽ đến mức An Chi gần như nín thở. Đôi mắt ấy sâu thẳm, đen láy, không phải là kiểu nhìn đánh giá công việc, mà là một cái nhìn mang tính chất... quét qua.
"Cô thiếu kinh nghiệm." Thế Phong nói thẳng, ngón tay anh ta gõ nhẹ lên góc tập hồ sơ. "Thư ký trước của tôi đã làm việc tám năm. Cô chỉ có hai năm kinh nghiệm ở một công ty quy mô nhỏ hơn."
"Đúng vậy, thưa Ngài," An Chi đáp, giọng cô không run rẩy. "Tuy nhiên, tôi không đến đây để kể về quá khứ mà để chứng minh tương lai. Tôi học rất nhanh, và điều tôi thiếu là kinh nghiệm ở một tập đoàn lớn, không phải là năng lực."
Sự tự tin bướng bỉnh trong lời nói của cô khiến Thế Phong hơi nhướng mày, một biểu cảm hiếm hoi trên gương mặt anh ta.
"Vị trí này đòi hỏi làm việc sát sao với tôi, đôi khi là những chuyến công tác đột xuất, hoặc làm việc ngoài giờ đến nửa đêm. Cô có thể chấp nhận?"
"Tôi không ngại làm việc vất vả, thưa Ngài. Nhưng tôi cũng hy vọng Ngài có thể hiểu rằng 'sát sao' nên dừng lại ở phạm vi công việc. Tôi là thư ký của Ngài, không phải vật sở hữu."
Câu nói này là một sự mạo hiểm lớn, nhất là trong lần gặp đầu tiên. An Chi biết mình đang khiêu khích anh ta. Cô muốn xem phản ứng của Tảng Băng Di Động này khi có một người phụ nữ dám đặt ra ranh giới với anh ta.
Thế Phong ngừng gõ ngón tay. Anh ta nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt như đang cố xuyên thủng lớp vỏ bọc chuyên nghiệp của cô. Anh ta không hề tức giận. Thay vào đó, một tia sáng lạ lẫm, gần như là thích thú thoáng qua đáy mắt anh ta, nhanh đến mức An Chi nghi ngờ đó chỉ là ảo giác.
"Rất thú vị." Anh ta dựa lưng vào ghế da, tư thế thoải mái hơn một chút, nhưng sự uy hiếp vẫn không giảm. "Tôi đã nói rõ, các quy tắc của tôi rất nghiêm ngặt. Tôi không chấp nhận bất kỳ sự lơ là nào. Và tôi cũng không thích sự thân mật không cần thiết."
"Tôi hiểu. Và tôi tôn trọng các quy tắc của Ngài. Miễn là chúng không ảnh hưởng đến sự chuyên nghiệp của tôi."
Cuộc phỏng vấn diễn ra thêm mười lăm phút nữa. Anh ta hỏi những câu hỏi khó nhằn, tập trung vào khả năng xử lý khủng hoảng và tính kỷ luật. An Chi trả lời trôi chảy.
Khi cuộc phỏng vấn kết thúc, An Chi đứng dậy. Lúc cô quay người đi, một sự việc nhỏ xảy ra. Chiếc kẹp tóc nhỏ của cô vô tình rơi xuống sàn, ngay sát chân Thế Phong.
Theo phản xạ, An Chi cúi xuống nhặt.
Trong khoảnh khắc đó, cô ở ngay sát Thế Phong. Cô cảm nhận được mùi hương mát lạnh, hơi cay nhẹ của nước hoa nam giới đắt tiền, hòa lẫn với mùi da thuộc và giấy tờ. Cô nhìn thấy mũi giày da bóng loáng của anh ta, và gần hơn, là phần cổ chân săn chắc ẩn sau lớp vải quần.
Thế Phong cũng cúi đầu xuống một chút, như thể bị thu hút bởi chuyển động của cô.
Chỉ là một giây. Nhưng đó là một giây đầy căng thẳng ngầm. An Chi cảm thấy nóng ran ở gáy, hơi thở trở nên khó khăn hơn một chút. Cô biết cô đã xâm phạm vào "vùng cấm" của anh ta.
Cô nhanh chóng đứng thẳng dậy.
"Xin lỗi Ngài."
Thế Phong nhìn cô, ánh mắt không còn sắc lạnh như ban đầu, mà hơi giãn ra, mang một vẻ mơ hồ khó hiểu. Có vẻ như sự tiếp xúc gần này đã làm lung lay bức tường phòng thủ của anh ta.
"Cô được nhận," anh ta đột ngột tuyên bố, giọng nói hơi khàn.
An Chi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. "Cảm ơn Ngài, tôi sẽ bắt đầu từ tuần sau."
"Ngày mai," Thế Phong cắt ngang. "Tôi cần cô ngay lập tức. Và cô sẽ nhận được email về Mười Quy Tắc Cơ Bản Của Thư Ký CEO. Đọc kỹ, và đảm bảo tuân thủ, An Chi."
Anh ta nhấn mạnh tên cô một cách chậm rãi, và An Chi cảm nhận được sự khác biệt trong âm điệu đó. Nó không phải là một sự đe dọa, mà là một lời cảnh báo... hoặc là một sự chấp nhận rủi ro.
An Chi gật đầu, nở một nụ cười rạng rỡ, đầy thách thức. "Tôi sẽ không làm Ngài thất vọng."
Cô rời khỏi phòng, mang theo cảm giác chiến thắng nhỏ nhoi và một sự tò mò không dứt về người đàn ông lạnh lùng ấy. Còn Thế Phong, anh ta vẫn ngồi yên, nhìn chằm chằm vào chiếc ghế da nơi An Chi vừa ngồi. Tay anh ta nắm chặt, cố gắng dập tắt cảm giác nóng rát bất thường vừa lan tỏa trong cơ thể mình.
Cô gái này, An Chi. Cô ta là ngoại lệ, hay là một rắc rối không thể tránh khỏi?
Anh ta tự nhủ phải giữ mọi thứ trong tầm kiểm soát. Nhưng ngay cả mùi hương nước hoa nhẹ nhàng của cô còn vương lại trong không khí cũng đã là một sự cám dỗ không hề dễ dàng để phớt lờ.