sếp cấm dục và cô thư ký táo bạo

Chương 2: Quy Tắc Thép và Mùi Hương Cám Dỗ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

An Chi bắt đầu ngày làm việc đầu tiên với một tâm thế sẵn sàng chiến đấu. Tám giờ sáng, cô đã ngồi vào bàn làm việc, ngay bên ngoài phòng CEO Thế Phong. Ngay lập tức, cô nhận được một email từ Thế Phong, đính kèm file PDF mang tên: Mười Quy Tắc Cơ Bản Của Thư Ký CEO.

Mười quy tắc đó khắc nghiệt và lạnh lùng như chính con người anh ta: Không được vào văn phòng khi chưa có lệnh; không được chạm vào bất cứ vật dụng cá nhân nào; giữ khoảng cách tối thiểu một mét khi trao đổi công việc; tuyệt đối không được bàn tán về đời tư của CEO... và quan trọng nhất, không được phép thể hiện bất cứ sự thân mật cá nhân nào dưới mọi hình thức.

An Chi khẽ cười. Những quy tắc này không nhằm bảo vệ công ty, mà là để bảo vệ Thế Phong khỏi sự tiếp xúc.

Sáng hôm đó, công việc diễn ra một cách trôi chảy, nhưng lạnh nhạt. Mọi giao tiếp đều qua email hoặc điện thoại nội bộ, dù họ chỉ cách nhau một cánh cửa kính.

Đến giữa trưa, An Chi cần lấy chữ ký cho một hồ sơ hợp đồng quan trọng. Cô gõ cửa và bước vào.

"Thưa Ngài, hợp đồng mua lại Khu Đất Vàng đã hoàn tất. Xin Ngài xem qua và ký gấp trước khi bên đối tác kết thúc giờ làm việc."

Thế Phong đang bận giải quyết một cuộc gọi quốc tế. Anh ta ra hiệu cho cô đặt hồ sơ lên bàn làm việc. An Chi làm theo, nhưng không rời đi. Cô đứng chờ.

Thế Phong kết thúc cuộc gọi. Anh ta cầm bút, lướt qua nhanh các trang tài liệu. Trong lúc đó, An Chi quan sát anh ta. Cô nhận ra một nếp nhăn nhỏ xíu trên trán anh, dấu hiệu của sự căng thẳng dai dẳng. Cô bắt đầu thấu hiểu sự cô độc của người đàn ông này, luôn phải gồng mình trong chiếc áo giáp sắt của quyền lực.

Đúng lúc đó, một tai nạn nhỏ xảy ra.

Bàn làm việc của Thế Phong có một bộ ấm chén sứ trắng tối giản. An Chi vô tình lùi chân và va nhẹ vào bàn, làm chiếc tách cà phê espresso còn nóng nghiêng đi, một dòng chất lỏng đen sóng sánh đổ ra, suýt bắn vào tay áo sơ mi trắng tinh của Thế Phong.

"Xin lỗi Ngài!" An Chi lập tức rút khăn giấy, theo phản xạ cúi người xuống lau vệt cà phê ngay sát mép bàn anh ta.

Tình huống này đã vi phạm ít nhất ba quy tắc: Vào mà không được phép, chạm vào đồ vật cá nhân, và vi phạm khoảng cách một mét.

Thế Phong hoàn toàn bất ngờ. Anh ta không kịp phản ứng. Khi An Chi cúi người xuống, mái tóc cô xõa xuống, mùi hương tinh tế của hoa nhài và cam quýt ùa vào không gian riêng tư của anh ta. Cô đang ở quá gần, quá gần đến mức anh ta có thể cảm nhận được hơi ấm từ làn da cô.

Thế Phong cứng người lại. Cảm giác quen thuộc, một sự tê dại khó chịu nhưng đầy kích thích, lan dọc cánh tay anh ta.

Anh ta lập tức kéo tay lùi lại, va chạm nhẹ với tay An Chi.

"Đủ rồi!" Giọng Thế Phong trầm và gắt. Anh ta gần như là ra lệnh.

An Chi ngẩng đầu lên, hơi thở cô phả nhẹ vào cổ tay anh ta. "Tôi xin lỗi. Tôi sẽ dọn dẹp ngay."

Cô nhanh chóng lau sạch, nhưng sự va chạm ngắn ngủi đó đã tạo ra một chấn động nhỏ trong tâm trí Thế Phong. Anh ta nhìn chằm chằm vào vệt cà phê đen trên khăn giấy, cố gắng làm dịu đi sự xáo trộn bên trong.

"Cô ra ngoài đi. Và cô... nhớ lại quy tắc số ba."

"Vâng, thưa Ngài." An Chi bước ra, tim cô đập nhanh hơn bình thường. Cô biết mình đã thành công trong việc tạo ra một vết rạn nhỏ trên bức tường băng của anh ta.

Trong suốt buổi chiều, Thế Phong không thể tập trung. Mỗi khi anh ta hít thở sâu, anh ta đều cảm nhận được dư vị của mùi hương nhài và cam quýt của An Chi. Nó ám ảnh và quyến rũ một cách kỳ lạ. Anh ta là người đàn ông đã tự xây một "cấm cung" cho riêng mình, ngăn cản mọi sự thân mật, nhưng chỉ một lần tiếp xúc ngắn ngủi đã khiến lý trí anh ta chao đảo.

Cuối ngày, trước khi về, An Chi thấy NC vẫn đang làm việc. Cô đặt một chai nước khoáng lạnh và một viên thuốc giảm đau lên góc bàn, đủ xa để không vi phạm quy tắc, nhưng đủ gần để anh ta nhận thấy.

"Thưa Ngài, tôi đã hoàn tất sắp xếp lịch trình ngày mai. Và tôi nghĩ Ngài nên nghỉ ngơi. Đừng làm việc quá sức."

Thế Phong ngước lên. Anh ta không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cô, sau đó nhìn viên thuốc.

"Đây là ý kiến cá nhân của tôi, không phải nhiệm vụ của thư ký," An Chi nói thêm. "Tôi tôn trọng sự chuyên nghiệp, nhưng tôi cũng thấu hiểu sự cô độc của Ngài."

Nói rồi cô quay đi.

Lời nói của cô, "sự cô độc," đã chạm đến một dây đàn nhạy cảm trong lòng Thế Phong. Anh ta nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của cô, cảm giác bồn chồn trong anh ta không phải là sự bực bội, mà là một sự khao khát vô hình đang lớn dần. Anh ta đã quen với việc bị người khác nịnh bợ, nhưng chưa từng có ai dám dùng sự thấu hiểu để tiếp cận anh ta một cách chân thành như vậy.

Thế Phong cầm viên thuốc lên, lạnh lùng nuốt xuống. Nhưng trong đầu anh ta, hình ảnh An Chi cúi người, sự va chạm nóng bỏng đó, và mùi hương cám dỗ vẫn quấn quýt không tan.

(Sự cô độc của Thế Phong đang dần bị phá vỡ bởi sự quan tâm tinh tế và quyến rũ tiềm ẩn của An Chi. Anh ta bắt đầu thừa nhận, dù chỉ trong tâm trí, rằng cô gái này là một mối đe dọa ngọt ngào.)


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×