sếp lạnh lùng, em đừng chạy

Chương 1: Màn Chào Sân Định Mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hạ Vy hít một hơi thật sâu, cố gắng làm dịu đi lồng ngực đang đập thình thịch như một cái trống hội. Hôm nay là ngày đầu tiên cô chính thức đi làm. Và không phải ở đâu khác, mà là tại The Aura Group – một trong những tập đoàn thời trang và mỹ phẩm hàng đầu Việt Nam, nơi mà bất cứ sinh viên mới ra trường nào cũng ao ước được đặt chân vào.

Cô nhìn lại mình trong tấm kính lớn của tòa nhà. Một cô gái 23 tuổi, gương mặt bầu bĩnh, xinh xắn, đôi mắt to tròn lúc nào cũng ánh lên vẻ lạc quan. Hôm nay, cô đặc biệt chọn một chiếc áo sơ mi trắng và chân váy bút chì, trông vừa chuyên nghiệp vừa giữ được nét trẻ trung. Dù có hơi hậu đậu một chút, nhưng Hạ Vy luôn tin rằng sự chăm chỉ và tinh thần lạc quan sẽ giúp cô vượt qua mọi thử thách.

Bước qua cánh cửa tự động, sự choáng ngợp ập đến. Sảnh chính của The Aura được thiết kế theo phong cách tối giản nhưng cực kỳ sang trọng. Sàn đá cẩm thạch bóng loáng có thể soi gương, những bức tường kính cao vút và một quầy lễ tân được thiết kế như một tác phẩm nghệ thuật. Không khí ở đây vừa đẳng cấp, vừa có chút gì đó lạnh lùng, áp lực. Mọi nhân viên đi qua đều mặc trang phục thanh lịch, bước đi nhanh nhẹn, toát ra vẻ chuyên nghiệp.

"Chị có thấy không, CEO vừa đi qua đó. Khí chất đúng là không đùa được đâu."

"Suỵt! Nói nhỏ thôi. 'Nữ Hoàng Băng Giá' mà nghe thấy là tới công chuyện đó."

Hạ Vy nghe được lời thì thầm của hai cô gái đứng gần đó. "Nữ Hoàng Băng Giá" – Lâm Quỳnh Dao. Cô đã nghe danh của vị CEO này từ lâu. Một người phụ nữ 32 tuổi, tài năng xuất chúng, đã vực dậy The Aura từ bờ vực phá sản và đưa nó lên đỉnh cao như ngày hôm nay. Nhưng đi kèm với tài năng đó là danh tiếng về một người sếp cực kỳ khó tính, lạnh lùng và cầu toàn đến mức tàn nhẫn. Chưa một ai từng thấy bà ấy cười.

Trong lúc còn đang mải mê suy nghĩ, Hạ Vy đã làm xong thủ tục nhận việc và được cấp một chiếc thẻ nhân viên cùng một ly cà phê chào mừng từ quầy bar của công ty. Tay xách túi, tay cầm tập hồ sơ, lại thêm thẻ nhân viên và ly cà phê nóng, cô có chút luống cuống.

Và rồi, định mệnh đã xảy ra.

Cả sảnh chính bỗng nhiên im phăng phắc. Mọi hoạt động như ngừng lại. Từ phía thang máy dành cho ban lãnh đạo, một bóng người bước ra. Đó là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, mái tóc đen được búi cao một cách hoàn hảo, mặc một bộ vest trắng được cắt may tinh xảo, mỗi bước đi đều toát ra khí chất của một bậc quân vương. Gương mặt cô ấy lạnh như băng, đôi mắt sắc sảo sau cặp kính gọng mảnh dường như có thể nhìn thấu tâm can người khác. Không ai khác, chính là Lâm Quỳnh Dao.

Hạ Vy sững người, quá choáng ngợp trước khí chất của vị CEO. Đúng lúc đó, một nhân viên khác đi vội qua, vô tình huých nhẹ vào người cô.

"Á!"

Hạ Vy loạng choạng. Và trong khoảnh khắc kinh hoàng nhất cuộc đời mình, cô nhìn thấy ly cà phê sữa nóng trên tay mình bay một đường vòng cung hoàn hảo, rồi...

Tõm!

Toàn bộ chất lỏng màu nâu đó đã hạ cánh chính xác lên chiếc áo vest trắng muốt, đắt tiền của "Nữ Hoàng Băng Giá".

Thời gian như ngừng lại. Tiếng thì thầm tắt hẳn. Mọi ánh mắt trong sảnh chính, từ lễ tân đến nhân viên, đều đổ dồn vào Hạ Vy với vẻ kinh hoàng và thương cảm.

"Trời ơi! Tôi... tôi xin lỗi! Tôi thành thật xin lỗi!" Hạ Vy hoảng loạn tột độ. Cô vứt hết đồ đạc xuống đất, cuống quýt lấy giấy ăn từ trong túi ra, định lao tới để lau vết bẩn trên áo Quỳnh Dao.

"Đừng chạm vào tôi."

Một giọng nói lạnh như nước đá vang lên, không lớn nhưng đủ để đóng băng cả không gian. Quỳnh Dao không hề nhìn xuống vết bẩn trên áo mình. Cô chỉ chậm rãi đưa đôi mắt lạnh lẽo của mình nhìn thẳng vào Hạ Vy. Ánh mắt đó không có sự tức giận, không có sự la mắng, mà chỉ có một sự khinh thường, lạnh lẽo và một lời cảnh báo ngầm rằng "cô chết chắc rồi".

Quỳnh Dao không nói thêm một lời nào nữa. Cô quay người, sải bước đi thẳng ra cửa, để lại một vệt cà phê dài trên sàn đá cẩm thạch và một cô nhân viên mới đang đứng chết trân, mặt cắt không còn một giọt máu. Cô trợ lý của CEO vội vàng chạy theo, trước khi đi còn không quên ném cho Hạ Vy một cái nhìn sắc như dao.

Hạ Vy đứng đó, giữa sảnh chính, bên cạnh vũng cà phê của chính mình. Xung quanh là những ánh mắt ái ngại của mọi người. Tai cô ù đi.

Ngày đầu tiên đi làm.

Chưa đến được bàn làm việc của mình.

Và cô đã làm đổ cà phê lên người vị CEO đáng sợ nhất đất nước này.

Sự nghiệp của cô, có lẽ đã kết thúc trước cả khi nó kịp bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.