Sau khoảnh khắc chết lặng ở đại sảnh, Hạ Vy được một chị bên phòng Nhân sự vỗ vai, đưa về phòng Kế hoạch trong sự im lặng và những ánh mắt đầy thương cảm của mọi người. Biệt danh "Cô bé Cà phê" đã ngay lập tức gắn liền với cô, dù cô còn chưa biết mặt hết các đồng nghiệp tương lai của mình.
Phòng Kế hoạch là một không gian mở, hiện đại và bận rộn. Trưởng phòng của cô, chị Mai, là một người phụ nữ trung niên, hiền hậu. Sau khi nghe chuyện, chị chỉ thở dài, nhìn cô nhân viên mới của mình bằng ánh mắt ái ngại. "Thôi lỡ rồi thì biết sao giờ," chị nói nhỏ. "Em cứ làm tốt việc của mình, đừng để ý đến những chuyện khác, và tuyệt đối đừng bao giờ đi lạc lên tầng 35 nhé. Đó là 'cung cấm' đấy."
Bàn làm việc của Hạ Vy nằm ở một góc khuất, ngay cạnh máy in và kho chứa tài liệu. Cả ngày đầu tiên trôi qua như trong sương mù. Cô cố gắng đọc những tài liệu về công ty, nhưng đầu óc cứ quay cuồng với hình ảnh ly cà phê và ánh mắt lạnh như băng của CEO Lâm Quỳnh Dao. Cô chắc mẩm rằng, một email sa thải sẽ được gửi đến cho cô trước năm giờ chiều.
Nhưng lạ thay, năm giờ chiều trôi qua, rồi sáu giờ, vẫn không có gì xảy ra. Ngày hôm sau, rồi ngày hôm sau nữa, cô vẫn được đi làm. Hạ Vy bắt đầu le lói một tia hy vọng, có lẽ vị CEO đại nhân đã quên mất sự tồn tại của cô rồi.
Nhưng cô đã lầm. Sự trừng phạt không đến bằng một quyết định sa thải, nó đến một cách từ từ, dai dẳng và khiến người ta khổ sở hơn nhiều.
"Nữ hoàng" không ra tay, nhưng "Thị vệ" của nữ hoàng thì có. Cô Anh, thư ký riêng của Quỳnh Dao, một người phụ nữ sắc sảo và lạnh lùng không kém, trở thành nỗi ám ảnh của Hạ Vy. Dường như mọi công việc của Hạ Vy đều phải qua tay cô Anh này kiểm duyệt trước khi trình lên cấp trên. Và không một lần nào là không có lỗi.
"Báo cáo này sai một dấu phẩy ở trang thứ ba, dòng thứ năm. Làm lại."
"Bảng màu cô dùng trong slide thuyết trình này lệch 2% so với màu xanh tiêu chuẩn của tập đoàn. Cô không có mắt nhìn à?"
"CEO cần một bản tóm tắt về tất cả các chiến dịch quảng cáo từ năm 2015. Hạn chót là sáng mai."
Hạ Vy bị hành lên bờ xuống ruộng. Cô phải làm những công việc không tên, những nhiệm vụ mà không ai muốn đụng vào. Cô phải sắp xếp lại kho tài liệu cũ kỹ, bụi bặm. Cô phải chạy đi mua một loại cà phê nhập khẩu đúng ý cho CEO mà phải đi tới ba cửa hàng mới có. Cả văn phòng đều chứng kiến cảnh đó. Có người thương hại, có người thì thầm sau lưng, cá cược xem "cô bé Cà phê" sẽ trụ được bao lâu.
Giữa lúc đó, một "cơ hội" từ trên trời rơi xuống. Chị Chi, một trưởng nhóm trong phòng, một người phụ nữ có vẻ ngoài thân thiện nhưng ánh mắt đầy tham vọng, giao cho Hạ Vy một nhiệmvụ. Đó là phân tích lại dữ liệu về một dòng sản phẩm đã thất bại thảm hại vào năm ngoái để tìm ra nguyên nhân. Đây là một đống dữ liệu hỗn độn, đầy mâu thuẫn mà không ai muốn dính vào.
"Em là người mới, có cái nhìn khách quan. Cố gắng lên nhé, đây là cơ hội để em chứng tỏ năng lực với mọi người đó," chị Chi vỗ vai cô, cười nói.
Hạ Vy biết đây là một nhiệm vụ khó nhằn, nhưng cô cũng biết đây là con đường sống duy nhất của mình. Cô không thể mãi là "cô bé Cà phê" bị sai vặt được.
Cô lao vào công việc như một con thiêu thân. Và điều kỳ lạ đã xảy ra. Khi đối mặt với những con số, những biểu đồ, những dòng dữ liệu chằng chịt, sự hậu đậu của Hạ Vy hoàn toàn biến mất. Cô trở nên tập trung một cách đáng sợ. Cô thức trắng hai đêm liền ở công ty, chỉ ăn bánh mì và uống nước lọc. Cô sắp xếp, đối chiếu, phân tích từng chi tiết nhỏ nhất.
Và rồi, cô đã tìm ra. Một chi tiết cực nhỏ mà tất cả các bản phân tích trước đó đều bỏ qua. Đó là sự tương quan giữa những bình luận tiêu cực về thái độ của một vài nhân viên bán hàng ở một chi nhánh nhỏ tại Đà Nẵng, và sự sụt giảm doanh số dây chuyền bắt đầu từ chính khu vực đó một tuần sau đó, trước khi lan ra cả nước. Vấn đề không nằm ở sản phẩm, mà nằm ở khâu dịch vụ khách hàng tại một điểm khởi đầu.
Cô vui mừng viết một bản báo cáo chi tiết, đầy tâm huyết, trình bày những phát hiện của mình một cách logic và sắc bén. Vì là nhân viên mới, cô nộp bản báo cáo đó cho trưởng nhóm của mình, chị Chi.
Chị Chi đọc bản báo cáo, gương mặt không giấu nổi vẻ kinh ngạc. Chị ta không ngờ một đứa con nít hậu đậu lại có thể có một phát hiện tinh tường đến vậy. Một ý nghĩ đen tối lóe lên trong đầu. Chị ta mỉm cười với Hạ Vy: "Tốt lắm em. Cứ để đây cho chị, chị sẽ xem xét và trình lên cho em."
Sáng hôm sau, trên bàn làm việc của CEO Lâm Quỳnh Dao có hai tập tài liệu. Một là bản báo cáo được trình bày đẹp đẽ, chuyên nghiệp dưới tên của Trưởng nhóm Trần Ngọc Chi. Hai là một bản nháp có phần thô sơ, được ghi chú là "bản thảo của thực tập sinh Hạ Vy, ý tưởng còn non nớt, cần xem xét thêm".
Quỳnh Dao, theo thói quen, đọc bản báo cáo của Chi trước. Nó khá tốt, phân tích hợp lý. Nhưng rồi, cô mở bản nháp của Hạ Vy ra. Cô đọc rất chậm. Đôi lông mày thanh tú của cô khẽ nhíu lại. Cô không chỉ là một nhà quản lý, cô là một thiên tài kinh doanh thực thụ. Cô ngay lập tức nhận ra, cái hồn, cái cốt lõi, cái phát hiện tinh túy nhất nó nằm ở trong bản nháp này. Bản báo cáo của Chi, dù bóng bẩy, nhưng chỉ là một cái vỏ sao chép lại ý tưởng đó một cách hời hợt hơn. Quỳnh Dao nhìn thấy được tia sáng của một tài năng thực thụ trong những dòng phân tích có phần ngô nghê của Hạ Vy.
Cô không nói gì. Cô chỉ cầm cây bút máy đắt tiền của mình, viết một dòng ghi chú ngắn gọn lên tập hồ sơ, rồi gửi ngược lại cho phòng Kế hoạch.
Chị Chi nhận lại hồ sơ, đắc thắng mở ra xem lời phê của CEO. Nhưng rồi nụ cười của chị ta cứng lại. Dòng chữ lạnh lùng của Quỳnh Dao viết:
"Bản thảo của thực tập sinh Hạ Vy thể hiện được góc nhìn sâu sắc hơn. Yêu cầu cô Hạ Vy trực tiếp trình bày những phát hiện gốc của mình trong buổi họp tổng về dự án vào 9 giờ sáng ngày mai."
Cùng lúc đó, ở góc phòng, một tiếng "Ting" vang lên từ máy tính của Hạ Vy. Một email vừa được gửi tới. Tiêu đề: "Thư mời họp: Báo cáo phân tích chiến lược sản phẩm X". Cô run rẩy mở ra. Trong danh sách những người tham dự bắt buộc, ngoài các trưởng phòng, ban giám đốc, có một cái tên ở dòng cuối cùng khiến cô suýt ngất đi.
Người tham dự: Lâm Quỳnh Dao – Tổng Giám đốc.
Hạ Vy đọc đi đọc lại email ba lần. Cô đã chính thức được triệu tập đến hang cọp.