7 giờ sáng. Phòng họp trên tầng 35, nơi vốn chỉ dành cho những cuộc họp cấp cao nhất, đã sáng đèn. Toàn bộ các trưởng phòng của The Aura đều đã có mặt, không ai dám đến trễ một giây. Không khí im lặng và căng thẳng đến ngạt thở. Gương mặt ai cũng lộ rõ vẻ lo âu, hoang mang trước cuộc khủng hoảng lớn nhất trong lịch sử tập đoàn.
Đúng 7 giờ, cánh cửa mở ra. Lâm Quỳnh Dao bước vào.
Cô không còn vẻ mệt mỏi hay dao động của mấy ngày trước. "Nữ Hoàng Băng Giá" đã thực sự trở lại. Cô mặc một bộ vest đen quyền lực, gương mặt được trang điểm sắc sảo, và đôi mắt sau cặp kính toát ra một luồng hàn khí khiến tất cả mọi người phải rùng mình. Đó không phải là ánh mắt của một người thất bại, mà là của một vị tướng trước một trận đánh lớn. Hạ Vy, với tư cách là người phụ trách dự án, cũng có mặt và ngồi ở một góc phòng.
Quỳnh Dao đi thẳng đến vị trí chủ tọa, đặt chiếc laptop xuống bàn. Cô không tốn một giây nào cho những lời dạo đầu.
"Tình hình hiện tại, tôi nghĩ không cần phải nói lại nữa," giọng cô lạnh lẽo, vang vọng khắp phòng. "Chúng ta đang bị tấn công. Và chúng ta sẽ phản công."
Cô nhìn một lượt khắp phòng. "Phòng pháp lý, ngay lập tức thu thập toàn bộ bằng chứng, chuẩn bị hồ sơ kiện công ty A&P và thương hiệu kia tội ăn cắp sở hữu trí tuệ và cạnh tranh không lành mạnh. Tôi muốn vụ kiện này phải được khởi động trong vòng 24 giờ."
Vị trưởng phòng pháp lý vội gật đầu. "Rõ, thưa CEO!"
"Phòng nhân sự," cô tiếp tục, "phối hợp với bộ phận an ninh, điều tra lại toàn bộ lịch sử làm việc và các mối quan hệ của kẻ phản bội trong phòng R&D, và cả trưởng nhóm cũ Trần Ngọc Chi. Tôi muốn biết từng chi tiết, từng cuộc gọi, từng giao dịch đáng ngờ."
"Phòng truyền thông, tiếp tục giữ im lặng. Không trả lời bất cứ câu hỏi nào của báo chí. Mọi phát ngôn phải được tôi trực tiếp thông qua. Hãy để cho bọn họ đắc thắng."
Mệnh lệnh được ban ra dứt khoát, rõ ràng, không một chút do dự. Không khí hoang mang ban đầu dần được thay thế bằng một sự tập trung cao độ. Họ lại thấy được vị nữ chỉ huy quyết đoán, thiên tài của mình.
Cuối cùng, Quỳnh Dao nhìn về phía các trưởng phòng R&D và Marketing. Một nụ cười lạnh lẽo, đầy sự nguy hiểm, khẽ nhếch trên môi cô.
"Trần Phong nghĩ rằng hắn đã có được con át chủ bài của chúng ta. Hắn đã ăn cắp công thức A, một công thức rất tốt. Nhưng hắn không biết, ngay từ đầu, tôi đã chuẩn bị hai phương án. Và công thức B mới thực sự là kiệt tác."
Cả phòng họp sững sờ.
"Dự án nước hoa sẽ không hủy bỏ. Chúng ta sẽ đẩy nhanh tiến độ, ra mắt sản phẩm B trong vòng hai tuần tới."
Đó là một quyết định điên rồ. Hai tuần cho một chiến dịch ra mắt sản phẩm cao cấp là điều không tưởng.
Quỳnh Dao quay sang nhìn Hạ Vy. Ánh mắt của tất cả mọi người cũng đổ dồn về phía cô gái trẻ.
"Hạ Vy," giọng Quỳnh Dao đanh lại. "Toàn bộ chiến lược marketing cũ đã vô dụng. Tôi cần một kế hoạch hoàn toàn mới cho sản phẩm B. Một chiến dịch không chỉ để quảng bá, mà còn là một đòn đáp trả. Một chiến dịch có thể biến sự bất lợi của chúng ta thành lợi thế. Biến The Aura từ một nạn nhân bị ăn cắp, thành một người tiên phong bị kẻ khác sao chép một cách vụng về. Cô có 48 tiếng."
Cả phòng họp gần như nín thở. Giao một nhiệm vụ sống còn như vậy cho một nhân viên mới, trong một khoảng thời gian không tưởng. Đó là sự tin tưởng hay là một sự trừng phạt?
Hạ Vy đứng bật dậy, không một chút do dự. "Rõ, thưa sếp! Tôi nhất định sẽ hoàn thành."
Ngay sau cuộc họp, cả The Aura như một cỗ máy chiến tranh được khởi động. Mọi người đều làm việc với 200% công suất. Phòng Kế hoạch, nơi Hạ Vy làm việc, trở thành "phòng tác chiến" chính. Cô cùng với đội ngũ nhỏ của mình, gồm anh Nam marketing và vài người nữa, đã tự nhốt mình trong phòng họp.
Bảng trắng chi chít những ý tưởng, sơ đồ. Sàn nhà vương vãi những tờ giấy nháp. Cà phê và mì ly trở thành thức ăn chính. Hạ Vy như biến thành một con người khác. Sự hậu đậu biến mất, chỉ còn lại một nữ chỉ huy trẻ tuổi, đầy nhiệt huyết và thông minh. Cô liên tục đưa ra ý tưởng, phản biện, rồi lại tự mình bác bỏ, tìm kiếm một con đường độc đáo nhất.
Quỳnh Dao cũng không về nhà. Cô làm việc trong văn phòng của mình, nhưng cánh cửa luôn để mở. Bất cứ khi nào đội của Hạ Vy cần một quyết định, một nguồn lực, cô đều đáp ứng ngay lập tức. Thỉnh thoảng, cô lại lặng lẽ đi ngang qua phòng họp, nhìn vào bên trong, quan sát cô gái nhỏ bé đang say sưa chỉ đạo mọi người.
Đêm thứ hai, khi chỉ còn lại hai người trong văn phòng, Quỳnh Dao mang vào cho Hạ Vy một hộp cơm vẫn còn nóng. "Ăn đi. Không có sức thì làm việc không hiệu quả."
Hạ Vy ngẩng lên, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ. Cô nhận lấy hộp cơm, một sự ấm áp len lỏi trong lòng. Họ ngồi ăn bên nhau trong im lặng, giữa đống tài liệu ngổn ngang. Không có lời nói, nhưng có một sự kết nối, một sự đồng cam cộng khổ của những người đồng đội trên cùng một chiến tuyến.
Và rồi, sau 47 tiếng đồng hồ căng thẳng, Hạ Vy đã tìm ra nó. Một ý tưởng táo bạo, liều lĩnh, nhưng đầy kiêu hãnh.
Cô cầm bản kế hoạch, gần như chạy lên tầng 35. Cô không gõ cửa mà đẩy thẳng vào. Quỳnh Dao vẫn ngồi đó, như thể đang chờ cô.
"Đây," Hạ Vy đặt bản kế hoạch lên bàn, giọng khản đi vì mệt nhưng ánh mắt thì rực lửa. "Đây là kế hoạch của em."
Quỳnh Dao cầm lấy, đọc rất nhanh. Càng đọc, đôi mắt cô càng sáng lên.
Chiến dịch sẽ có tên là "BẢN NGUYÊN" (THE ORIGINAL).
Họ sẽ không thanh minh, không giải thích. Họ sẽ tung ra một đoạn video quảng cáo đầy tính nghệ thuật, quay lại cảnh những chuyên gia điều chế nước hoa bậc thầy của Pháp đang làm việc trong phòng thí nghiệm, kể về quá trình tạo ra một mùi hương độc nhất. Câu slogan chủ đạo sẽ là: "Họ có thể bắt chước kiểu dáng. Họ có thể sao chép mùi hương. Nhưng họ không bao giờ đánh cắp được linh hồn của một kiệt tác. The Aura - The Original."
Một đòn tấn công trực diện, đầy kiêu ngạo, biến The Aura thành một huyền thoại và dìm sản phẩm của đối thủ xuống hàng một món đồ nhái rẻ tiền.
Quỳnh Dao gấp bản kế hoạch lại. Cô nhìn Hạ Vy, người đang đứng trước mặt cô, mệt mỏi nhưng ánh mắt đầy mong đợi. Cô không nói nhiều. Cô chỉ gật đầu một cái dứt khoát.
"Được. Triển khai đi."
Hạ Vy thở phào nhẹ nhõm, cả người như muốn đổ sụp xuống. Cô đã làm được.
Khi cô quay lưng định ra về, giọng nói của Quỳnh Dao vang lên, lần này không còn là của một vị CEO, mà có một sự dịu dàng hiếm hoi.