Ngày đầu tiên đi làm, Linh Anh vừa háo hức vừa lo lắng. Cô đã mường tượng cả trăm lần cảnh mình bước chân vào công ty lớn, nơi mà mọi người đều bận rộn, chuyên nghiệp và… hoàn toàn xa lạ. Cầm trên tay hồ sơ, áo sơ mi trắng tinh tươm và chiếc váy công sở đơn giản nhưng vẫn tôn dáng, cô hít một hơi thật sâu, tự nhủ: “Linh Anh, cô phải thật tự tin. Đây là bước đầu tiên cho sự nghiệp mà mình mơ ước bấy lâu.”
Tuy nhiên, mọi sự tự tin bỗng chốc tan biến ngay khi cô vừa bước qua cánh cửa thang máy tầng 15. Trước mắt cô là một người đàn ông đứng ngay sảnh tiếp tân – cao ráo, vest chỉnh tề, ánh mắt sắc lạnh nhìn lên màn hình điện thoại, tựa như một ông hoàng không hề quan tâm đến thế giới xung quanh.
Linh Anh khẽ giật mình. Chẳng hiểu sao, trái tim cô bỗng đập nhanh lạ thường. Nụ cười thân thiện mà cô định hướng ra bỗng hóa nhỏ lại, đôi tay tự nhiên khép chặt. Hình như, người trước mặt cô… quen lắm.
“Không thể nào…” cô thì thầm trong miệng, cảm giác cả cơ thể như tê liệt.
Và rồi, trong khoảnh khắc như chậm lại ấy, ký ức 5 năm trước ùa về: căn phòng học đại học, tiếng cười giòn tan của cậu bạn cùng lớp, ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy sức hút mà Linh Anh từng thầm thương. Chính là… Anh Tuấn. Người mà cô từng thích, từng lặng lẽ dõi theo, nhưng bị từ chối phũ phàng.
Linh Anh nuốt nước bọt, cố gắng trấn tĩnh. “Chắc chắn là anh ấy… không thể nhớ tôi.” Cô tự nhủ, nhưng tim vẫn thắt lại.
Ngay lúc đó, một giọng trầm, lạnh lùng nhưng rõ ràng vang lên:
“Linh Anh, phải không?”
Cô giật mình quay lại, mắt tròn xoe. Giọng nói ấy, âm sắc ấy, tất cả đều quen thuộc đến mức khiến cô phải nghẹn ngào. Anh Tuấn nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm nhưng không hề mềm mại như trước, mà chứa đựng sự chuyên nghiệp, điềm tĩnh và quyền lực.
“À… vâng, thưa anh… ạ,” Linh Anh lí nhí, cố gắng giấu đi cảm xúc bối rối.
Anh Tuấn chỉ gật nhẹ, rồi quay lưng bước vào phòng họp. Linh Anh đứng đó, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. “Sếp của tôi… là người yêu cũ sao?” cô lẩm bẩm, cảm giác vừa hồi hộp vừa… sợ hãi.
Đến lúc Linh Anh được hướng dẫn bàn làm việc, đồng nghiệp xung quanh nhìn cô với ánh mắt tò mò. Dường như họ đã nghe chuyện: “Cô ấy là người yêu cũ của sếp mới đó.” Một vài cái nhìn liếc ngang liếc dọc khiến cô càng thêm áp lực.
Cô ngồi xuống, mở máy tính, cố gắng tập trung vào công việc nhưng đầu óc vẫn bị chiếm trọn bởi hình ảnh Anh Tuấn. Anh ấy lạnh lùng, nghiêm nghị, nhưng lại sở hữu sức hút khiến mọi cô gái phải ngoái nhìn. Linh Anh thầm nhủ: “Không được, không được… cô phải giữ hình tượng chuyên nghiệp.”
Không khí yên tĩnh bị phá vỡ khi Anh Tuấn bước tới bàn cô, vẻ mặt nghiêm túc.
“Dự án đầu tiên của cô sẽ là báo cáo thị trường quý này. Tôi muốn hôm nay cô hoàn thành bản thảo, để tôi kiểm tra trước buổi họp sáng mai.”
Linh Anh gật đầu, cố gắng bình tĩnh. Nhưng trong lòng, cô vừa háo hức, vừa lo sợ. Từng câu từng chữ, từng ánh mắt của Anh Tuấn khiến cô như trở về tuổi trẻ, nơi mà cô từng yêu đơn phương, mong mỏi anh chú ý.
Buổi trưa, Linh Anh lặng lẽ ăn trưa một mình tại căng tin, ánh mắt thỉnh thoảng lén nhìn Anh Tuấn. Cô nhận ra anh vẫn là con người mà cô từng biết: lạnh lùng, tỉ mỉ, nhưng vẫn toát ra sức hút khiến bất cứ ai cũng khó rời mắt.
“Linh Anh… phải làm sao bây giờ?” cô tự hỏi. Từng suy nghĩ về quá khứ, những lời từ chối, những ngày tháng thầm thương trộm nhớ… bây giờ tất cả đều trở lại, nhưng với một phiên bản trưởng thành, quyền lực và xa cách hơn.
Chiều đến, Linh Anh bắt tay vào dự án, cố gắng dồn hết tâm trí. Tuy nhiên, mỗi khi nhìn thấy Anh Tuấn đi qua, trái tim cô lại nhói lên. Một nỗi băn khoăn, vừa lo lắng vừa háo hức, len lỏi trong lòng. Cô hiểu rằng, công ty này không chỉ là nơi khởi đầu sự nghiệp, mà còn là nơi mà quá khứ và hiện tại giao thoa, mở ra những chương mới của cuộc đời mình.
Và Linh Anh biết, cô sẽ không còn là cô gái 20 tuổi, vụng về, thích thầm một người mà không dám nói. Bây giờ, trong môi trường công sở đầy thử thách, cô phải đứng vững, đồng thời… đối diện với người từng làm trái tim cô tan chảy – nay là sếp trực tiếp.
Ngày đầu tiên trôi qua, Linh Anh trở về nhà, cảm giác mệt mỏi xen lẫn hồi hộp không rời. Cô mở laptop, nhìn lại email công ty, thấy dòng chữ ký của Anh Tuấn cuối email: “Hãy làm tốt công việc, và tôi sẽ hỗ trợ khi cần.”
Cô mỉm cười, lòng vừa rộn ràng vừa bối rối. Thì ra, ngày đầu tiên đi làm lại là khởi đầu cho một cuộc hành trình không chỉ của sự nghiệp, mà còn của… tình yêu.