Sau ngày đầu tiên ở công ty, Linh Anh trở về căn hộ nhỏ, ngồi bên bàn làm việc với tách trà nóng, mắt vô thức nhìn ra cửa sổ. Thành phố về đêm lấp lánh ánh đèn, nhưng trong lòng cô, mọi thứ dường như đang chìm vào một dòng hồi tưởng.
Cô nhắm mắt, để ký ức 5 năm trước ùa về. Thời đại học, Anh Tuấn luôn là tâm điểm trong lớp – giỏi giang, lạnh lùng nhưng đôi khi có những cử chỉ bất ngờ khiến con tim Linh Anh loạn nhịp. Cô còn nhớ, lần đầu tiên gặp anh, trong buổi học nhóm, ánh mắt ấy vô tình chạm phải cô, làm cô đỏ bừng mặt.
Cô thầm yêu, lặng lẽ quan sát, nhưng chưa bao giờ dám mở lời. Mỗi lần anh cười với bạn bè, Linh Anh lại ngồi lặng, lòng đau nhói vì nhận ra mình chỉ là một người trong bóng tối. Và rồi, đến ngày cô tỏ tình…
“Anh… Anh Tuấn, em… em thích anh.”
Lời thốt ra ngắn gọn nhưng chứa cả một thế giới cảm xúc.
Anh Tuấn chỉ im lặng nhìn cô, đôi mắt lạnh tanh.
“Linh Anh, anh… không có cùng cảm giác.”
Câu nói như một cơn gió băng, thổi tan những hy vọng non nớt của cô. Hồi đó, cô đã khóc, một trận mưa lệ lặng lẽ trong phòng ký túc xá, cảm giác tim như vỡ vụn.
Nhưng giờ đây, đứng trước Anh Tuấn – sếp của mình – Linh Anh nhận ra, nỗi đau năm xưa đã biến thành một thứ cảm xúc khác: hồi hộp pha chút tò mò, xen lẫn cả áp lực. Cô không còn là cô gái vụng về, yếu đuối năm nào. Cô trưởng thành, tự lập, và sẵn sàng đối mặt với bất cứ thử thách nào.
Ngày hôm sau tại công ty, Linh Anh được giao ngay một cuộc họp nhỏ với Anh Tuấn. Trong phòng họp, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét nghiêm nghị, lạnh lùng nhưng không kém phần cuốn hút.
Anh Tuấn mở laptop, giọng trầm đều:
“Đây là dự án quý I. Tôi muốn cô phân tích dữ liệu chi tiết, đánh giá các đối thủ cạnh tranh và đưa ra đề xuất chiến lược. Hạn chót là cuối tuần.”
Linh Anh gật đầu, giọng run run nhưng cố kiềm chế:
“Vâng ạ, tôi sẽ làm hết sức.”
Sau cuộc họp, cô ngồi một mình trong văn phòng, nhấp từng ngụm trà, suy nghĩ về những cảm xúc hỗn độn vừa trào dâng. Cô tự hỏi, Anh Tuấn có còn nhớ những ngày tháng ở đại học không? Hay trong mắt anh, cô chỉ là nhân viên mới, một bóng hình mờ nhạt không liên quan gì đến quá khứ?
Chiều đến, khi Linh Anh đang tập trung vào bảng dữ liệu, Anh Tuấn bất ngờ đứng trước bàn:
“Có vấn đề gì trong dự án không?”
“À… không ạ, chỉ là tôi đang cố gắng phân tích dữ liệu…”
Linh Anh cười gượng, trong khi tim đập mạnh. Ánh mắt anh thoáng một chút quan tâm, nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng.
Trên đường về, cô đi bộ qua công viên gần công ty, lòng đầy băn khoăn. Ký ức xưa hiện về, mỗi con đường, mỗi quán cà phê, mỗi buổi học nhóm… tất cả đều như sống lại. Linh Anh nhận ra mình vẫn chưa thể quên anh, nhưng cô cũng hiểu, nếu muốn tiến xa trong công việc, cô phải tách biệt cảm xúc cá nhân và môi trường công sở.
Tối đó, Linh Anh nằm trên giường, tay cầm điện thoại nhưng không dám nhắn cho ai. Cô nghĩ về Anh Tuấn, về khoảng thời gian đã qua, về cảm giác lần đầu tiên gặp lại anh trong bộ vest lịch lãm, ánh mắt vẫn sâu thẳm như xưa nhưng quyền lực và nghiêm nghị hơn.
Một phần trong cô tự nhủ: “Lần này, tôi sẽ không còn là cô gái yếu đuối năm nào. Tôi sẽ chứng minh năng lực, và… biết đâu, tình cảm cũng có thể bắt đầu lại theo cách khác.”
Nhưng một câu hỏi vẫn còn vương vấn: Anh Tuấn đã thay đổi như thế nào sau 5 năm? Liệu anh có còn cảm giác gì với cô, hay chỉ coi cô là nhân viên bình thường?
Đêm đó, Linh Anh chìm vào giấc ngủ với nụ cười mơ hồ, vừa hồi hộp, vừa lo lắng, biết rằng ngày mai, câu chuyện giữa cô và Anh Tuấn – người yêu cũ, sếp trực tiếp – sẽ tiếp tục mở ra những chương mới đầy bất ngờ.