Ngày thứ ba của chuyến công tác, Linh Anh thức dậy với tâm trạng vừa háo hức vừa căng thẳng. Cô biết hôm nay sẽ là một ngày quyết định cho dự án: một số dữ liệu quan trọng từ đối tác vẫn chưa được xác nhận, và buổi trình bày chính thức với ban giám đốc sẽ diễn ra trong buổi chiều.
Sau bữa sáng, họ di chuyển đến phòng họp của đối tác. Không khí căng thẳng bao trùm toàn bộ phòng, khi các đại diện từ phía đối tác bắt đầu đặt những câu hỏi khó nhằn, thậm chí nghi ngờ về tính chính xác của dữ liệu Linh Anh chuẩn bị.
Cô cảm thấy tim đập mạnh, tay hơi run, nhưng nhờ những hướng dẫn tinh tế từ Anh Tuấn, cô giữ bình tĩnh, trả lời từng câu hỏi một cách logic và đầy thuyết phục.
Tuy nhiên, một sự cố bất ngờ xảy ra: dữ liệu phân tích thị trường quý trước bị lỗi, khiến báo cáo mất tính chính xác. Không ai trong phòng biết phải xử lý như thế nào, và ánh mắt mọi người đổ dồn về Linh Anh.
Cô hít một hơi thật sâu, tim đập nhanh. Cô biết đây là thời điểm quyết định: nếu xử lý tốt, dự án thành công và hình ảnh bản thân được khẳng định; nếu thất bại, mọi thứ sẽ rơi vào bế tắc.
Anh Tuấn nghiêm nghị đứng cạnh, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:
“Cô bình tĩnh. Chúng ta sẽ khắc phục từng bước. Tôi sẽ hỗ trợ trực tiếp.”
Nhờ sự chỉ dẫn nhanh nhẹn và cách phối hợp ăn ý, Linh Anh nhanh chóng tìm ra nguyên nhân dữ liệu bị lỗi, đồng thời đề xuất phương án thay thế. Trong lúc này, ánh mắt Anh Tuấn liên tục theo dõi, lặng lẽ truyền cho cô sự tự tin và động lực.
Cuối cùng, sau gần một giờ căng thẳng, Linh Anh đã khôi phục dữ liệu và trình bày thành công trước ban giám đốc. Cả phòng họp vang lên tràng pháo tay tán thưởng, và cô cảm thấy tim vừa thở phào vừa rộn ràng.
Anh Tuấn đặt tay lên vai cô, ánh mắt dịu dàng pha chút tự hào:
“Cô làm tốt lắm. Tôi rất hài lòng với cách cô xử lý tình huống.”
Linh Anh đỏ mặt, tim đập mạnh:
“Cảm ơn anh… Nếu không có anh ở bên hướng dẫn, tôi sẽ không thể tự tin như vậy.”
Anh Tuấn chỉ nhếch môi, ánh mắt lặng lẽ nhìn cô một lúc lâu, rồi khẽ nói:
“Không chỉ là năng lực, tôi còn để ý đến cách cô bình tĩnh đối diện áp lực. Điều đó quan trọng hơn nhiều.”
Khoảnh khắc này khiến Linh Anh cảm nhận được sự quan tâm đặc biệt từ Anh Tuấn – không cần lời nói quá nhiều, chỉ ánh mắt và cử chỉ tinh tế cũng đủ khiến trái tim cô rung động.
Buổi chiều, khi trở về khách sạn, Linh Anh và Anh Tuấn cùng kiểm tra lại toàn bộ hồ sơ, chuẩn bị gửi bản final. Không gian phòng nhỏ, chỉ có hai người, ánh đèn vàng ấm áp. Mỗi lần cô nhấc hồ sơ, ánh mắt họ lại chạm nhau, tạo ra cảm giác vừa căng thẳng vừa ngọt ngào.
Anh Tuấn nhẹ giọng:
“Ngày hôm nay cô đã chứng minh được bản lĩnh và sự chuyên nghiệp. Tôi tự hào về cô.”
Cô gật đầu, lòng rộn ràng:
“Dạ… Cảm ơn anh. Tôi cũng học được rất nhiều từ anh.”
Trước khi đi ngủ, Linh Anh đứng nhìn ra cửa sổ, thành phố lung linh dưới ánh đèn. Cô hiểu rằng, chuyến công tác này không chỉ là cơ hội nghề nghiệp, mà còn là hành trình để cô và Anh Tuấn – người yêu cũ, sếp hiện tại – hiểu nhau hơn, qua những khoảnh khắc căng thẳng nhưng đầy ngọt ngào và tinh tế.
Cô nhắm mắt, tự nhủ: “Ngày mai sẽ còn nhiều thử thách, nhưng mình đã sẵn sàng – vừa trưởng thành, vừa mở lòng đón nhận những rung động từ người ấy.”