Tối thứ Sáu, công ty tổ chức tiệc nhỏ để chúc mừng thành công của dự án quý trước. Linh Anh đứng trước gương trong phòng trọ, chỉnh lại mái tóc và chiếc váy công sở được nâng cấp thêm chút tinh tế. Cô hít một hơi sâu, tự nhủ: “Hôm nay phải thật tự tin, vừa là đồng nghiệp, vừa là người mới, không được để cảm xúc lộ ra quá nhiều.”
Khi bước vào hội trường, ánh đèn ấm áp chiếu lên những khuôn mặt rạng rỡ, tiếng cười nói rộn ràng khắp nơi. Linh Anh cảm thấy vừa háo hức, vừa hồi hộp. Nhưng ngay khi cô nhìn thấy Anh Tuấn đứng gần bàn buffet, bộ vest lịch lãm, ánh mắt nghiêm nghị nhưng sắc bén, trái tim cô lại nhói lên.
“Linh Anh, đây.” Anh Tuấn giơ tay ra, chỉ vào chỗ trống bên cạnh.
Cô khẽ gật đầu, bước tới, ngồi xuống. Sự gần gũi này khiến Linh Anh cảm thấy vừa hồi hộp, vừa ấm áp.
Trong khi mọi người ăn uống và trò chuyện, Anh Tuấn vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, thỉnh thoảng trao đổi với đồng nghiệp, thỉnh thoảng quay sang nhìn Linh Anh. Cô nhận ra rằng, ánh mắt anh có vẻ… tinh tế hơn hôm trước, nhưng vẫn đủ nghiêm nghị để giữ khoảng cách.
Khi đồng nghiệp bắt đầu chơi trò chơi nhóm, Linh Anh bị kéo vào một trò nhỏ, nơi các thành viên phải ghép đôi ngẫu nhiên để tham gia thử thách. Bất ngờ thay, cô và Anh Tuấn được ghép đôi.
Cả hai đứng cạnh nhau, tim Linh Anh đập nhanh hơn cả nhịp nền nhạc sôi động trong hội trường. Anh Tuấn cúi đầu, giọng điềm tĩnh:
“Cô yên tâm, tôi sẽ không để cô thua đâu.”
Cô mỉm cười gượng gạo, nhưng bên trong, cảm giác vừa hồi hộp vừa ngọt ngào lan tỏa. Trò chơi bắt đầu, Linh Anh và Anh Tuấn phối hợp khá ăn ý, từng hành động nhỏ, từng cử chỉ tinh tế khiến cả nhóm phải trầm trồ. Cô nhận ra rằng, làm việc cùng nhau dưới áp lực không chỉ trên công sở, mà cả trong trò chơi cũng tạo ra sự gắn kết đặc biệt.
Sau trò chơi, khi cả nhóm đứng chụp hình, Anh Tuấn bất ngờ nghiêng người lại gần cô, ánh mắt lướt qua với một chút tinh nghịch hiếm thấy. Linh Anh khẽ đỏ mặt, cảm giác vừa xấu hổ vừa hạnh phúc.
Khi tiệc gần kết thúc, Anh Tuấn đi đến bên cô, giọng trầm:
“Hôm nay cô phối hợp rất tốt. Tôi tin dự án sắp tới sẽ thành công nếu cô giữ tinh thần này.”
Linh Anh cười nhẹ, trong lòng rộn ràng:
“Dạ, cảm ơn anh. Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Anh Tuấn chỉ gật nhẹ, ánh mắt lặng lẽ nhìn cô một chút trước khi quay đi. Cô biết rằng, anh không cần nói nhiều để bày tỏ sự quan tâm – chỉ cần những cử chỉ, ánh mắt tinh tế, cô cũng đủ hiểu.
Trên đường về nhà, Linh Anh nhớ lại buổi tối, cảm giác vừa hồi hộp vừa ấm áp vẫn còn đọng lại. Cô tự nhủ: “Hôm nay là một ngày đặc biệt. Không chỉ là buổi tiệc, mà còn là cơ hội để tôi và Anh Tuấn – người yêu cũ, sếp hiện tại – hiểu nhau hơn, qua những cử chỉ nhỏ và sự phối hợp tinh tế.”
Khi về đến nhà, Linh Anh đặt cặp xuống, nhắm mắt, cảm nhận nhịp tim vẫn rộn ràng. Cô biết rằng, hành trình phía trước sẽ còn nhiều thử thách, nhiều drama công sở, nhưng cũng đầy những khoảnh khắc ngọt ngào như hôm nay. Và cô sẵn sàng, vừa để trưởng thành, vừa để trái tim rung động một lần nữa.