Ngày thứ Hai sau buổi tiệc, Linh Anh bước vào công ty với tâm trạng vừa hứng khởi vừa dè chừng. Buổi tối hôm qua để lại trong cô nhiều cảm xúc ngọt ngào, nhưng giờ đây, những lời đồn về mối quan hệ của cô và Anh Tuấn đã bắt đầu len lỏi khắp phòng ban.
Một nữ đồng nghiệp tên Vy tiến lại gần, giọng điệu pha chút tò mò, nhưng ánh mắt lại lấp lánh sự ganh tỵ:
“Nghe nói hôm qua cậu phối hợp với sếp rất ăn ý? Thật không?”
Linh Anh chỉ mỉm cười nhẹ, cố giữ bình tĩnh:
“Ừ, chỉ là trò chơi thôi mà.”
Nhưng Vy không bỏ cuộc, ánh mắt thoáng sắc lạnh:
“Trò chơi thôi sao? Mọi người đều thấy cậu và sếp… rất gần gũi. Chắc hẳn là quen nhau từ trước nhỉ?”
Linh Anh hơi cứng người, lòng khẽ nhói. Cô biết, lời đồn này có thể gây ảnh hưởng đến hình tượng chuyên nghiệp của mình, nhưng đồng thời cô cũng không thể phủ nhận sự thật: cô và Anh Tuấn vốn đã từng quen, từng có cảm xúc riêng.
Ngay lúc đó, Anh Tuấn bước tới, ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy quyền lực, nhìn thẳng vào Vy:
“Làm việc thì tập trung vào công việc. Những lời đồn không giúp dự án tiến triển đâu.”
Vy hơi giật mình, cúi đầu, biết rằng anh nghiêm túc. Linh Anh thở phào nhẹ nhõm, cảm giác vừa được bảo vệ, vừa hồi hộp trào dâng.
Buổi sáng trôi qua, Linh Anh vẫn tập trung vào dự án quan trọng. Khi cô đang hoàn thiện một biểu đồ, Anh Tuấn bước tới, giọng điệu trầm nhưng ấm:
“Cần tôi hỗ trợ không?”
Cô ngẩng lên, mỉm cười:
“Dạ, tôi đang xem lại một số số liệu thôi ạ. Nếu được, tôi sẽ thử làm trực quan hơn để dễ trình bày.”
Anh Tuấn nhìn cô một lát, ánh mắt lặng lẽ đánh giá, rồi nhẹ nhàng:
“Tốt. Chỉ cần cô chú ý chi tiết và giữ phong độ như hôm qua, mọi thứ sẽ ổn.”
Linh Anh cảm thấy trái tim mình như nhảy loạn nhịp. Một câu nói ngắn ngủi, nhưng vừa ngọt ngào vừa căng thẳng, đủ để cô nhận ra: Anh Tuấn quan tâm, nhưng vẫn giữ khoảng cách chuyên nghiệp.
Chiều hôm đó, khi Linh Anh đi ra phòng in tài liệu, cô bất ngờ trượt chân vì mặt sàn ướt. Cú ngã khiến cô suýt té nhào, nhưng may mắn, một cánh tay vững chắc đón lấy cô:
“Cẩn thận!” Anh Tuấn nói, giọng trầm nhưng có chút lo lắng.
Linh Anh ngẩng lên, thấy anh nhìn cô, ánh mắt pha chút dịu dàng hiếm thấy. Cô đỏ mặt, tim đập mạnh, vừa xấu hổ vừa hạnh phúc.
“Cảm ơn anh…” cô lí nhí.
Anh Tuấn chỉ nhếch môi, ánh mắt dịu xuống:
“Đừng để mất tập trung nữa. Công việc còn nhiều việc phải làm.”
Cú gần gũi bất ngờ ấy khiến Linh Anh rối bời, nhưng đồng thời cũng tạo ra cảm giác ấm áp, khiến cô nhận ra rằng, bên cạnh thử thách công việc, những khoảnh khắc tinh tế như thế này chính là điểm nhấn của mối quan hệ giữa cô và Anh Tuấn – vừa căng thẳng vừa ngọt ngào.
Cuối ngày, Linh Anh đứng ở cửa sổ nhìn ra thành phố về đêm, nhắm mắt, cảm nhận nhịp tim vẫn rộn ràng. Cô biết rằng, drama từ đồng nghiệp chỉ là một phần thử thách, còn những khoảnh khắc gần gũi, tinh tế với Anh Tuấn mới chính là điều khiến trái tim cô rung động.
Cô tự nhủ: “Ngày hôm nay vừa căng thẳng, vừa ngọt ngào. Nhưng mình biết rằng, hành trình phía trước sẽ còn nhiều điều bất ngờ, nhiều thử thách, và… nhiều khoảnh khắc như thế này nữa.”
Với Linh Anh, làm việc cùng Anh Tuấn không chỉ là hành trình khẳng định năng lực, mà còn là cơ hội để đối diện với tình cảm cũ, tìm cách cân bằng giữa cảm xúc và trách nhiệm. Và cô đã sẵn sàng, vừa trưởng thành, vừa mở lòng đón nhận những rung động mới.