sếp ơi, mình vượt rào rồi đó!

Chương 1: Sáng Hôm Sau Ở Hội An


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tia nắng đầu ngày lấp lánh xuyên qua lớp rèm mỏng, chạm nhẹ lên gương mặt người con gái đang nằm nghiêng bên mép giường. Minh Thư chớp mắt tỉnh dậy, đầu óc quay cuồng như vừa tỉnh khỏi một cơn mộng dài.

Cô vội nhìn quanh căn phòng khách sạn sang trọng. Bức tranh tường tông nâu sẫm, chiếc đèn ngủ cổ điển vẫn còn hắt ánh vàng mờ ảo, và một chiếc áo sơ mi trắng quen thuộc vắt hờ trên ghế. Cô cau mày, cơn choáng nhẹ chưa tan, nhưng ký ức vụn vỡ đêm qua lập tức ùa về như một đoạn phim tua ngược.

Hội An. Chuyến công tác đầu tiên. Buổi tiệc chúc mừng hợp đồng thành công. Rượu vang đỏ. Một ánh mắt nhìn lặng lẽ. Và rồi... một đêm không nên xảy ra.

Minh Thư giật mình ngồi dậy. Trên chiếc giường rộng, người đàn ông đang quay lưng lại, tấm chăn đắp hờ qua bờ vai rắn chắc. Không cần thấy mặt, cô cũng biết đó là Ngô Gia Bảo – Trưởng phòng Marketing, cũng là sếp trực tiếp của cô. Trên danh nghĩa, anh đã kết hôn.

Cô bặm môi, chậm rãi nhặt lại từng mảnh ký ức lẫn quần áo vương vãi dưới sàn. Một nỗi xấu hổ âm ỉ len lỏi trong ngực, pha chút hoang mang, chút gì đó... lạ lắm.

“Cậu dậy rồi à?” – Giọng anh trầm khàn vang lên từ sau lưng.

Minh Thư khựng lại. Cô không dám quay đầu, chỉ gật nhẹ. “Vâng... Em xin lỗi. Đêm qua... em không cố ý.”

Ngô Gia Bảo im lặng một lát. Anh bật dậy, khoác áo vào. “Tôi cũng uống say. Đêm qua coi như là... tai nạn.”

Chỉ ba chữ “coi như là” vang lên rõ ràng trong đầu Minh Thư, khiến tim cô khẽ nhói. Phải rồi. Tai nạn. Một đêm trượt chân. Không ai được phép nhắc lại. Không ai được để lộ.

Cô lặng lẽ gật đầu, che giấu cảm xúc sau gương mặt lạnh đi. “Em hiểu.”

Hai người cùng im lặng chuẩn bị rời khỏi phòng. Cánh cửa khép lại phía sau, khép luôn cả đêm lỡ làng ấy lại. Nhưng trong lòng mỗi người, cánh cửa ấy chưa từng đóng thật sự.


Văn phòng Công ty TNHH M&K, sáng thứ Hai, sau chuyến công tác.

Minh Thư bước vào thang máy, trái tim vẫn chưa hết hồi hộp. Cô đã nghĩ cả đêm qua cách ứng xử khi gặp lại Gia Bảo. Phải xem như chưa có chuyện gì. Phải cư xử đúng mực. Cô là nhân viên. Anh là trưởng phòng. Và cả hai đều có lý do để im lặng.

Nhưng khi cánh cửa thang máy vừa mở ra ở tầng 12, ánh mắt hai người chạm nhau trong tích tắc. Không ai nói gì. Nhưng không khí như đông lại.

“Chào sếp.” – Cô cười nhẹ, gật đầu.

“Chào em.” – Anh đáp lại, giọng bình thản, nhưng đôi mắt thì như muốn nhìn thấu cô.

Chỉ vậy thôi. Nhưng trong lòng Minh Thư, mọi thứ như bùng lên một cách khó hiểu. Phải chăng... không phải mình cô thấy đêm đó không chỉ là tai nạn?


Trong cuộc họp buổi sáng, Gia Bảo vẫn trình bày rõ ràng các kế hoạch, thậm chí còn sắc sảo hơn thường lệ. Không ai nghi ngờ gì. Nhưng Minh Thư thì nhận ra: ánh mắt anh nhiều lần lướt qua cô, rất khẽ.

Tối hôm đó, khi cô rời văn phòng muộn, điện thoại bất ngờ rung lên. Một tin nhắn từ số lạ.

“Về đến nhà nhắn tôi một tiếng.”

Cô chết sững. Chỉ ba giây sau, số ấy hiện tên người gửi: Ngô Gia Bảo.

Minh Thư đứng chết trân giữa hành lang vắng, tim đập nhanh như vừa chạy marathon.

Không phải chỉ là “tai nạn”, đúng không?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×