Thứ Hai, bầu không khí trong văn phòng dường như im lặng một cách bất thường.
Minh Thư bước vào sớm, mặc chiếc sơ mi trắng đơn giản, tóc buộc cao, trang điểm nhẹ. Gương mặt cô trông tươi tỉnh hơn thường lệ, nhưng chỉ cô biết trái tim mình vẫn đang rung bần bật.
Cô ngồi xuống bàn làm việc, mở laptop, vờ như tập trung vào email. Mọi thứ quen thuộc – tiếng máy in, tiếng lật giấy, tiếng gõ bàn phím – nhưng thiếu một điều.
Tiếng bước chân của anh.
Và rồi, đúng 08:17, cánh cửa phòng Giám đốc mở ra.
Anh trở về.
Gia Bảo mặc vest đen, sơ mi xám, dáng người cao thẳng bước vào, ánh mắt quét một vòng không ai dám nhìn lại. Nhưng khi lướt đến bàn Minh Thư, đôi chân anh khựng một chút. Ánh nhìn dừng lại đúng ba giây – không quá lâu, không quá ngắn – đủ để cô nhận ra.
Anh đang nhìn mình.
Cô ngước lên, không né tránh. Một giây nhìn thẳng, đầy im lặng nhưng nặng bằng cả trăm lời thì thầm đêm hôm trước.
Cô cúi đầu, tiếp tục công việc. Nhưng ngón tay cô run nhẹ.
Anh đi vào phòng.
Cửa khép lại. Tất cả mọi người lại tiếp tục làm việc như thường. Nhưng Minh Thư biết… mọi thứ đã không còn như cũ.
Khoảng gần trưa, trợ lý riêng của anh – chị Hà – đi vắng do có việc gia đình.
Đúng lúc ấy, Gia Bảo gọi nội bộ xuống bộ phận.
“Minh Thư lên phòng tôi một lát.”
Cả phòng lập tức im bặt. Có người ngước nhìn, có người cố gắng không bộc lộ gì.
Minh Thư đứng dậy, bình tĩnh hết mức có thể. Cô bước lên tầng trên, gõ cửa.
“Vào đi.”
Giọng anh như thường lệ, trầm và rõ.
Cô đẩy cửa bước vào, đóng lại phía sau. Phòng họp nhỏ trong phòng Giám đốc hoàn toàn không có ai khác. Ánh sáng dịu từ cửa kính rọi xuống bàn họp dài. Anh đứng ở cuối bàn, tay đút túi quần, nhìn ra ngoài thành phố.
“Anh gọi em?”
Gia Bảo quay lại, ánh mắt dừng trên mặt cô vài giây trước khi bước đến gần.
“Anh về… không thấy em nhắn gì. Tưởng em không đến.”
“Em bảo rồi. Em không trốn nữa.”
Anh cười nhẹ, ánh nhìn thoáng qua nét dịu dàng. “Nhưng em vẫn đang cố giữ khoảng cách.”
“Vì em còn biết đúng sai.” – Cô nói, giọng không run nhưng hơi nhỏ.
“Vậy là em thấy sai?”
“Không. Em thấy… nếu đi xa hơn nữa, em sẽ không quay lại được.”
Gia Bảo im lặng. Ánh mắt anh chợt tối lại. Một lát sau, anh bước tới gần hơn. “Em nghĩ… tôi còn quay lại được à?”
Cô nhìn thẳng vào mắt anh. Câu nói ấy không phải một lời đe dọa, cũng không phải thổ lộ. Đó là một sự thật – người đàn ông trước mặt cô, vốn sống theo nguyên tắc, đang dần đánh mất kiểm soát. Và anh nhận ra điều đó.
“Chúng ta vẫn còn đường lui.” – Minh Thư nói, dù lòng cô đang gào lên điều ngược lại.
Gia Bảo cúi đầu, trán gần chạm vào trán cô, hơi thở của anh phả lên da cô nóng rực.
“Em nghĩ tôi gọi em lên đây chỉ để nói chuyện công việc?”
Cô cắn môi. “Nếu em nói ‘phải’, thì sao?”
“Thì tôi sẽ nói ‘vậy em đoán sai rồi’.”
Cô ngước lên, ánh mắt ngập ngừng, nhưng không hề tránh né. Khoảnh khắc ấy, trong một căn phòng nơi không có ai khác, nơi những bức tường không biết giữ bí mật, hai trái tim đã ngã ngũ. Không cần hôn, không cần chạm, nhưng ánh mắt đủ để người ta hiểu – từ nay mọi khoảng cách đều là giả dối.
Buổi chiều hôm đó, Minh Thư được giao báo cáo nội dung họp nội bộ tháng.
Cô gửi tài liệu cho sếp qua email, đúng giờ như thường lệ. Nhưng chỉ ba phút sau, điện thoại nội bộ lại reo.
“Lên lại đi. Có vài chỗ cần chỉnh sửa trực tiếp.”
Cô biết, không ai giao chỉnh báo cáo kiểu đó. Nhưng cô cũng biết… mình không muốn từ chối.
Khi cô bước vào, anh đang ngồi dựa lưng vào ghế, tay cầm tập hồ sơ.
“Ngồi đi.”
Cô ngồi cách anh hai ghế. Anh đưa cô bản in, rồi chỉ từng chỗ bằng bút đỏ – chỉnh tách câu, sắp xếp lại đoạn văn. Rõ ràng, anh đang cố làm mọi việc trông bình thường.
Nhưng tay anh… run nhẹ khi đặt gần tay cô.
“Anh không nên gọi em lên đây nhiều quá. Người khác sẽ để ý.” – Cô thì thầm.
“Tôi đang chỉnh báo cáo mà.” – Anh cười nhẹ.
“Ừ. Nhưng anh đâu cần nhìn em khi nói về từng lỗi sai nhỏ như vậy.”
Anh không đáp.
Chỉ thở dài một tiếng, rồi thu lại ánh mắt. “Em nói đúng.”
Sau đó, anh im lặng thật lâu.
Khi cô đứng dậy để ra về, anh nói nhỏ:
“Em tránh tôi một chút đi. Chúng ta cần vài ngày để… bình tĩnh lại.”
Tim Minh Thư khẽ nhói.
“Anh ra quyết định rồi à?”
“Không. Tôi chỉ sợ mình không đủ lý trí nếu còn gặp em quá gần.”
Cô quay đi, không nói gì thêm. Nhưng sau lưng cô, bàn tay anh siết nhẹ. Và cô biết, anh cũng đang giằng xé.
Tối hôm đó, Minh Thư về nhà, tắm thật lâu.
Cô đứng trước gương, nhìn vào chính mình – một cô gái trẻ, mạnh mẽ, nhưng lại yếu mềm trước một người đàn ông đã thuộc về nơi khác. Cô tự hỏi: nếu không có buổi công tác hôm ấy, nếu không có ánh mắt lặng lẽ giữa đám đông, liệu trái tim cô có đi lệch hướng thế này không?
Có lẽ vẫn vậy.
Vì từ đầu, cô đã bị hút về phía anh – như thể có một lực hấp dẫn không thể cưỡng lại.
Điện thoại reo. Là tin nhắn từ Gia Bảo:
“Ngày mai, tôi sẽ tránh em thật sự.”
“Nhưng em phải hiểu, điều đó không có nghĩa tôi muốn rời xa.”
Cô nhìn tin nhắn ấy, rồi gõ thật chậm một dòng:
“Em hiểu. Và em cũng vậy.”
Đêm nay, cả hai người đều không yên giấc.
Nhưng lần đầu tiên, họ biết rõ: họ không còn cô đơn trong cảm xúc sai trái ấy nữa.