sếp tôi là người yêu cũ

Chương 1


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hà Linh chỉnh lại chiếc váy công sở màu xám nhạt, hít một hơi sâu và đẩy nhẹ cánh cửa phòng họp Executive. Tim cô đập rộn ràng, không phải vì áp lực phỏng vấn – cô đã chuẩn bị kỹ lưỡng – mà vì sự hồi hộp quen thuộc của những khởi đầu mới. Cô đã rời bỏ công việc cũ, chuyển đến thành phố này và quyết tâm xây dựng lại cuộc sống sau hai năm chật vật. Vị trí Trợ lý Giám đốc Dự án tại K.L. Capital này là cơ hội hoàn hảo.

Căn phòng họp lớn được thiết kế tối giản, với bức tường kính nhìn ra toàn cảnh thành phố. Ánh sáng tự nhiên làm nổi bật chiếc bàn gỗ đen bóng và ba chiếc ghế da cao cấp, nơi ba thành viên ban phỏng vấn đang ngồi.

Hà Linh mỉm cười chuyên nghiệp, bước vào và cúi chào. "Chào buổi chiều. Tôi là Hà Linh."

Cô ngẩng đầu lên, nụ cười trên môi đông cứng lại, cảm giác như tất cả không khí trong phòng đã bị hút cạn. Mọi âm thanh, mọi suy nghĩ đều chìm vào một khoảng lặng đau đớn, sắc lạnh.

Người đàn ông ngồi ở vị trí trung tâm, người đáng lẽ phải là Giám đốc Điều hành (CEO) mà cô chỉ biết qua hồ sơ, đang nhìn cô. Đó không phải là một gương mặt xa lạ, không phải là một bức ảnh trên mạng. Đó là Hoàng Minh.

Hoàng Minh, người yêu cũ của cô. Hoàng Minh, người đã đột ngột biến mất khỏi cuộc đời cô hai năm trước với một lời chia tay lạnh lùng qua điện thoại. Giờ đây, anh không còn là chàng sinh viên ngành kinh tế lãng tử ngày nào, mà là một CEO quyền lực, khoác trên mình bộ vest cắt may hoàn hảo, mái tóc gọn gàng và đôi mắt sắc bén hơn, lạnh lùng hơn, nhưng vẫn là đôi mắt cô từng đắm chìm.

Hoàng Minh không mỉm cười. Anh ta chỉ nhìn chằm chằm, đôi mắt đen sâu không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào ngoài sự kinh ngạc chớp nhoáng, ngay lập tức bị che giấu bằng một vẻ lãnh đạm hoàn toàn.

Một thành viên khác, Trưởng phòng Nhân sự, lên tiếng với giọng điệu trịnh trọng, phá vỡ sự im lặng căng thẳng. "Mời cô Hà Linh ngồi. Đây là ông Hoàng Minh, Giám đốc Điều hành của chúng tôi, và cô Thùy Anh, Giám đốc Tài chính."

Hà Linh cảm thấy cổ họng khô khốc. Cảm xúc bủa vây cô lúc này là sự pha trộn kinh khủng giữa giận dữ, tổn thương và một tia... hấp dẫn cũ kỹ, không thể phủ nhận. Hai năm, cô đã mất hai năm để chôn vùi ký ức về người đàn ông này. Và giờ đây, anh ta ngồi đó, là người nắm giữ tương lai công việc của cô.

"Cảm ơn," cô khẽ đáp, giọng nói hơi run rẩy. Cô ép mình ngồi thẳng, khóa chặt mọi biểu cảm cá nhân, dựng lên bức tường chuyên nghiệp cao nhất có thể.

Hoàng Minh đặt tập hồ sơ của cô xuống bàn, không liếc nhìn. "Chúng ta bắt đầu thôi, cô Hà Linh." Giọng anh trầm và dứt khoát, mang âm hưởng quyền lực mà cô chưa từng biết đến. Anh không hề nhắc đến quá khứ, không một dấu hiệu nhận biết. Điều đó càng khiến Hà Linh cảm thấy bị sỉ nhục. Anh ta đang giả vờ như cô là một người hoàn toàn xa lạ?

"Vâng, thưa... sếp," Hà Linh đáp lại, cố tình nhấn mạnh từ "sếp" với giọng điệu hơi mỉa mai, chỉ đủ để cô và có lẽ là anh ta nghe thấy.

Cuộc phỏng vấn bắt đầu. Cô Thùy Anh đặt những câu hỏi về kỹ năng chuyên môn, và Hà Linh trả lời trôi chảy, logic. Nhưng sự tập trung của cô liên tục bị Hoàng Minh hút lấy. Anh ta không nói nhiều, chỉ lắng nghe. Nhưng ánh mắt anh ta, đôi khi lướt qua hồ sơ, đôi khi nhìn thẳng vào cô, chứa đựng một sự đánh giá lạnh lùng và một thứ gì đó khó gọi tên.

"Trong hồ sơ của cô," Hoàng Minh đột ngột lên tiếng, ngắt lời cô Thùy Anh. Ánh mắt anh ta cuối cùng cũng khóa chặt lấy cô. "Cô đã có một khoảng trống hai năm trong sự nghiệp. Cô có thể giải thích rõ hơn về khoảng thời gian đó không?"

Đây là một câu hỏi chuyên môn, nhưng Hà Linh biết, nó mang một ý nghĩa cá nhân sâu sắc. Hai năm đó chính là khoảng thời gian cô phải vật lộn để vượt qua sự tan vỡ và những tổn thương do chính anh ta gây ra.

"Khoảng thời gian đó," Hà Linh đáp, ánh mắt kiên định đối diện anh ta. "Tôi đã dành để làm việc tự do (freelance) và học thêm các chứng chỉ chuyên môn liên quan, đặc biệt là về Quản lý Rủi ro. Tôi tin rằng, đó không phải là khoảng trống, mà là sự tái đầu tư vào bản thân."

Hoàng Minh gật đầu chậm rãi, khóe môi khẽ nhếch lên một cách gần như không thể nhận ra, đó là một nụ cười nửa vời mà cô từng biết rất rõ – nụ cười của sự thách thức.

"Tái đầu tư," anh lặp lại. "Vậy, điều gì khiến cô nghĩ rằng cô có thể xử lý áp lực tại K.L. Capital? Đây là một môi trường không khoan nhượng với sai lầm. Đặc biệt là với vị trí Trợ lý Dự án then chốt này."

Hà Linh hiểu rõ sự ẩn ý. Anh ta đang nói đến sự "sai lầm" của mối quan hệ cũ. Cô quyết định đối đầu, bằng sự chuyên nghiệp.

"Tôi biết áp lực của vị trí này, thưa ông. Và tôi biết mình có đủ năng lực để gánh vác. Nếu có điều gì tôi học được từ những sai lầm trong quá khứ, dù là cá nhân hay chuyên môn, thì đó là việc không bao giờ lặp lại nó. Tôi luôn tập trung vào kết quả và cam kết. Tôi không để cảm xúc ảnh hưởng đến công việc," cô nhấn mạnh từng chữ cuối cùng, như một lời tuyên bố cá nhân gửi thẳng đến anh ta.

Ánh mắt Hoàng Minh tối lại. Có vẻ như lời tuyên bố của cô đã chạm đến điều gì đó bên trong anh. Anh ta im lặng một lúc lâu, không khí trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.

Cuối cùng, anh ta nghiêng người về phía trước một chút, đặt tay lên bàn. "Nếu được nhận vào làm, cô phải báo cáo trực tiếp cho tôi. Điều đó có gây ra bất kỳ vấn đề nào cho cô không, cô Hà Linh?"

Đó là một câu hỏi vừa mang tính kiểm tra cuối cùng, vừa là một thách thức trần trụi. Hà Linh biết anh ta đang đẩy cô vào thế khó, hoặc là cô chấp nhận sự gần gũi đầy nguy hiểm này, hoặc là cô bỏ cuộc ngay lập tức.

Cô hít thở sâu, nén lại sự giận dữ và nỗi đau.

"Tuyệt đối không, thưa ông. Tôi tin rằng, sự chuyên nghiệp của tôi không phụ thuộc vào người tôi làm việc cùng, mà phụ thuộc vào cam kết của tôi đối với công việc. Tôi sẵn sàng nhận nhiệm vụ."

Hoàng Minh nhìn cô thêm vài giây nữa, một cái nhìn thăm dò, như thể muốn xuyên thấu lớp vỏ bọc chuyên nghiệp mà cô đang cố gắng duy trì. Cuối cùng, anh ta gật đầu, lần này là một cái gật đầu của sự chấp thuận.

"Tốt," anh ta nói. "Chúng tôi sẽ liên hệ với cô trong vòng 48 giờ."

Khi Hà Linh đứng dậy, ánh mắt cô vô tình chạm phải anh ta một lần nữa. Khoảnh khắc ấy, sự lạnh lùng trên gương mặt Hoàng Minh như tan vỡ. Một tia tiếc nuối, một sự giằng xé thoáng qua trong đáy mắt anh ta, trước khi nó lại bị che lấp bởi vẻ ngoài của một CEO tàn nhẫn.

Hà Linh bước ra khỏi phòng, cánh cửa nặng nề đóng lại phía sau. Cô tựa lưng vào tường, tay nắm chặt chiếc túi xách. Tim cô đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô đã vượt qua vòng phỏng vấn, nhưng cô biết, cuộc chạm trán này không phải là sự kết thúc, mà là sự mở đầu của một trò chơi nguy hiểm và đau đớn hơn rất nhiều. Cô đã nói mình không để cảm xúc ảnh hưởng đến công việc, nhưng liệu cô có thể giữ lời hứa đó khi người yêu cũ của cô, người đã làm tan nát trái tim cô, giờ đây lại là sếp của cô, là người cô phải gặp mặt mỗi ngày?

Hà Linh không biết. Cô chỉ biết rằng, cô đã quyết định không bỏ chạy lần nữa. Cô sẽ đối diện với Hoàng Minh, đối diện với quá khứ, và chiến đấu cho tương lai của mình, dù cho đó có là một trận chiến đầy cạm bẫy cảm xúc. K.L. Capital không chỉ là công ty mới, mà còn là chiến trường mới của cô.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×