sếp tôi là người yêu cũ

Chương 2


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hai ngày sau cuộc phỏng vấn, email xác nhận nhận việc đến. Hà Linh đọc lại dòng chữ "Báo cáo trực tiếp cho CEO Hoàng Minh" và cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Cô đã chuẩn bị tinh thần cho trận chiến, nhưng chỉ riêng việc chấp nhận điều khoản này đã là một sự hy sinh lớn về mặt cảm xúc. Cô đã bán sự bình yên của mình để đổi lấy cơ hội nghề nghiệp.

Ngày đầu tiên đi làm tại K.L. Capital diễn ra trong sự căng thẳng tột độ. Không khí ở đây nghiêm túc, lạnh lẽo, phản ánh đúng phong cách lãnh đạo của Hoàng Minh. Hà Linh được sắp xếp ngồi trong khu vực Trợ lý Điều hành, không quá gần, cũng không quá xa văn phòng kính của anh ta. Cô có thể nhìn thấy bóng dáng anh qua lớp kính mờ, một sự hiện diện quyền lực và không ngừng nhắc nhở cô về quá khứ.

Sáng hôm đó, sau khi ổn định chỗ ngồi, cô nhận được email đầu tiên từ Hoàng Minh. Nó ngắn gọn, trực tiếp và hoàn toàn không có cảm xúc:

Từ: Hoàng Minh hoangminh@klcapital.com.vn Đến: Hà Linh halinh@klcapital.com.vn Chủ đề: Yêu cầu Công việc Khẩn cấp

Cô Hà Linh. 9 giờ sáng nay, có mặt tại phòng họp riêng A. Mang theo hồ sơ Dự án “Phoenix”. Không muộn quá một phút.

Hà Linh mím chặt môi. Ngay cả trong công việc, anh ta vẫn giữ thái độ ra lệnh và đòi hỏi sự hoàn hảo đến đáng sợ. Cô đã từng yêu sự quyết đoán này, nhưng giờ đây, nó chỉ gợi lên sự lạnh lùng của một người xa lạ.

Đúng 9 giờ, Hà Linh gõ cửa phòng họp A. Hoàng Minh đã ở bên trong, không có ai khác. Anh ta đang đứng bên cửa sổ, tay cầm cốc cà phê, bộ vest màu than chì tôn lên vóc dáng cao lớn. Anh ta quay lại, ánh mắt chạm vào cô, và ngay lập tức Hà Linh cảm thấy mình bị đánh giá, từ chiếc kẹp tóc cho đến gót giày.

"Vào đi," anh nói, giọng nói không hề mang một chút ấm áp nào.

Hà Linh đặt tài liệu lên bàn. "Đây là hồ sơ Dự án Phoenix, thưa ông. Tôi đã nghiên cứu qua các ghi chú của Giám đốc tiền nhiệm."

Hoàng Minh không ngồi xuống, mà đi đến bàn, chống hai tay lên mặt bàn và nhìn thẳng vào cô, tạo ra một áp lực vật lý và tâm lý mạnh mẽ. Khoảng cách giữa họ chưa bao giờ gần như vậy kể từ hai năm trước.

"Tốt. Cô Hà Linh, tôi sẽ nói thẳng. Tôi không quan tâm đến quá khứ của cô hay quá khứ của chúng ta. Ở đây, cô là nhân viên của tôi. Tôi trả lương cho cô để cô mang lại giá trị. Nếu cô không làm được, cô sẽ ra khỏi đây nhanh hơn tốc độ cô được nhận vào."

Giọng điệu anh ta trầm và lạnh lùng, mỗi từ đều như một lưỡi dao cứa vào sự tự trọng của Hà Linh. Cô hít sâu, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh.

"Tôi hiểu rõ điều đó, thưa ông. Tôi cam kết sẽ hoàn thành tốt công việc. Và tôi cũng mong muốn, chính ông cũng sẽ giữ vững sự chuyên nghiệp đó. Tôi không muốn bất kỳ vấn đề cá nhân nào can thiệp vào công việc của công ty."

Hoàng Minh nhếch mép, một biểu cảm châm chọc quen thuộc. "Cô đang lo lắng tôi sẽ lợi dụng chức vụ để... làm điều gì đó không chuyên nghiệp à?"

Câu hỏi đó thẳng thừng đến mức khiến Hà Linh thoáng bối rối. Cô biết rõ ý anh ta. Cô cảm thấy nóng bừng mặt, nhưng quyết không để lộ ra sự yếu đuối.

"Tôi đang lo lắng cho hiệu suất làm việc của công ty, thưa ông. Sự chuyên nghiệp là yếu tố then chốt cho môi trường này."

Hoàng Minh lùi lại một bước, sự căng thẳng dịu đi một chút, nhưng ánh mắt anh vẫn dõi theo cô. "Tốt. Tôi đánh giá cao sự thẳng thắn đó. Bây giờ, nói về Dự án Phoenix. Nó đã bị trì hoãn sáu tháng do thiếu quyết đoán. Tôi muốn nó được triển khai ngay lập tức. Cô sẽ là người giám sát, báo cáo trực tiếp cho tôi."

Anh ta bắt đầu trình bày chi tiết công việc. Khi anh ta nói về các chiến lược, sự thông minh và tầm nhìn của anh ta được bộc lộ rõ. Đó là người đàn ông Hà Linh từng yêu, người luôn có những ý tưởng lớn và quyết tâm thực hiện chúng. Sự ngưỡng mộ nghề nghiệp đó đã quay trở lại, dù cô không muốn thừa nhận.

Trong quá trình giải thích, Hoàng Minh vô tình đưa tay lên vuốt nhẹ sau gáy, một thói quen anh thường làm khi đang tập trung suy nghĩ. Một ký ức nhỏ ùa về: cô đã từng rất thích chạm vào gáy anh mỗi khi anh căng thẳng. Chi tiết nhỏ đó đâm xuyên qua lớp vỏ bọc chuyên nghiệp của Hà Linh.

"Cô Hà Linh?"

Giọng Hoàng Minh đột ngột vang lên, kéo cô trở lại thực tại. Cô nhận ra mình đã thất thần nhìn chằm chằm vào chiếc cà vạt của anh ta.

"Xin lỗi, thưa ông. Tôi đang tập trung vào mục tiêu lợi nhuận quý 4 mà ông vừa đề cập." Cô nói dối một cách nhanh chóng.

"Tập trung không chỉ là nghe. Nó còn là hiểu. Cô có vẻ đang mất tập trung," Hoàng Minh nói, giọng điệu như một lời cảnh báo, nhưng đôi mắt anh ta dường như đang thăm dò xem cô thực sự đang nghĩ gì.

Hà Linh cảm thấy bị bóc trần. Cô đứng thẳng dậy, cầm lấy tập tài liệu. "Tôi xin lỗi. Tôi sẽ đảm bảo điều đó không xảy ra nữa. Tôi đã nắm rõ các yêu cầu. Tôi sẽ lập kế hoạch chi tiết và gửi cho ông trước cuối ngày."

"Tốt. Tôi mong đợi nhiều hơn là một kế hoạch tiêu chuẩn," anh ta nói. "Và cô phải nhớ, cô được tuyển không chỉ vì kỹ năng mà còn vì khả năng làm việc dưới áp lực cao. Nếu cô không chịu được áp lực, hay bất kỳ 'vấn đề cá nhân' nào khác, thì cô nên cân nhắc lại vị trí này ngay bây giờ."

Đó là lời đe dọa, hay một lời thách thức? Hà Linh không biết, nhưng cô cảm thấy máu nóng đang chảy dồn lên.

"Tôi sẽ không làm ông thất vọng, thưa ông Hoàng Minh," cô đáp lại bằng giọng kiên quyết, không hề lùi bước. "Tôi sẽ chứng minh rằng tôi hoàn toàn xứng đáng với vị trí này, không phụ thuộc vào bất cứ điều gì đã xảy ra trong quá khứ. Hãy chờ đợi bản báo cáo của tôi."

Hoàng Minh không nói gì nữa. Anh ta chỉ gật đầu, ánh mắt thoáng lên một tia hài lòng kỳ lạ, như thể anh ta đã đạt được điều gì đó.

Hà Linh rời khỏi phòng họp A, bước đi nhanh chóng. Cô cần không khí. Cô biết rõ cuộc đối thoại này không chỉ là về Dự án Phoenix; nó là về việc tái thiết lập quyền lực và ranh giới. Anh ta đang kiểm soát, đang đẩy cô vào thế bị động, và cô đang cố gắng đấu tranh để giữ lại sự độc lập cảm xúc của mình.

Chiều hôm đó, Hà Linh dốc hết sức mình vào việc soạn thảo kế hoạch. Cô ở lại văn phòng đến gần 8 giờ tối. Văn phòng lúc này đã vắng vẻ, chỉ còn ánh đèn bàn làm việc của cô và ánh đèn vàng mờ ảo hắt ra từ văn phòng của Hoàng Minh.

Cô hoàn thành bản kế hoạch, gửi email cho anh ta. Vừa kịp thở phào nhẹ nhõm, cô nhận được một tin nhắn Zalo, không phải email công việc.

Đó là một số lạ.

“Cô Hà Linh, đây là Hoàng Minh. Kế hoạch rất tốt. Nhưng lần sau, đừng sử dụng phông chữ Times New Roman cho báo cáo cấp cao. Và lần tới, đừng tự ý làm việc muộn khi không có chỉ thị. Tắt đèn và về nhà đi.”

Tim Hà Linh đập thình thịch. Anh ta đã sử dụng Zalo cá nhân, một hành động hoàn toàn phá vỡ rào cản chuyên nghiệp mà chính anh ta đã thiết lập. Và anh ta còn biết cô ghét phông chữ Times New Roman – một chi tiết nhỏ nhặt mà chỉ người rất thân thiết mới biết.

Cô nhìn về phía văn phòng anh ta. Cửa vẫn mở hé.

Hà Linh không trả lời tin nhắn. Cô biết, việc anh ta phá vỡ quy tắc này là một cách tinh vi để cho cô thấy rằng, dù có là sếp và nhân viên, anh ta vẫn là Hoàng Minh – người từng biết rõ mọi thói quen và điểm yếu của cô.

Đêm đó, Hà Linh về nhà với một tâm trạng hỗn loạn. Cô đã cố gắng giữ vững sự chuyên nghiệp, nhưng Hoàng Minh đã gián tiếp nhắc nhở cô về cái giá của sự chuyên nghiệp đó: nó chỉ là một lớp vỏ mỏng manh trước những ký ức và những hành động cá nhân đầy ẩn ý của anh ta. Cuộc chiến này sẽ khó khăn hơn cô tưởng, bởi đối thủ của cô không chỉ là một CEO lạnh lùng, mà còn là người đàn ông cô đã từng yêu say đắm và vẫn đang ẩn chứa những bí mật cá nhân của cô.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×