sếp tôi là người yêu cũ

Chương 10


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi họp ăn tối với đối tác diễn ra suôn sẻ. Hoàng Minh thể hiện sự chuyên nghiệp tuyệt đối, và Hà Linh, với vai trò trợ lý, hỗ trợ anh ta một cách hoàn hảo. Sự ăn ý của họ trong công việc gây ấn tượng mạnh với đối tác. Tuy nhiên, dưới lớp vỏ bọc chuyên nghiệp đó, sự căng thẳng và khao khát riêng tư vẫn âm ỉ cháy.

Mỗi khi Hoàng Minh chạm vào tay cô khi đưa tài liệu, hay khi anh ta nhìn cô để tìm kiếm sự xác nhận, ánh mắt họ đều truyền đi một thông điệp riêng tư và nồng nhiệt.

Sau khi buổi tối kết thúc lúc gần nửa đêm, chiếc xe đưa họ trở lại khách sạn. Không gian tĩnh lặng và riêng tư trong xe gợi lại ký ức về đêm mưa hôm trước, nhưng lần này, sự ngờ vực đã được thay thế bằng sự chờ đợi.

Khi đến tầng 16, họ bước ra khỏi thang máy. Hành lang dài và vắng lặng, chỉ có ánh đèn hắt ra từ các phòng.

Họ dừng lại trước cửa phòng 1603 của Hà Linh.

"Hôm nay cô làm rất tốt," Hoàng Minh nói, giọng anh ta trầm và dịu dàng. "Khả năng của cô là không thể phủ nhận."

"Cảm ơn ông. Ông cũng đã xử lý rất tuyệt vời," Hà Linh đáp lại, cô cố gắng duy trì giọng điệu chuyên nghiệp, nhưng nhịp tim cô đập quá nhanh.

Hoàng Minh không hề vội vã. Anh ta nhìn thẳng vào cô, ánh mắt anh ta lột bỏ hoàn toàn lớp mặt nạ CEO. "Và bây giờ, anh muốn hỏi em một câu, không phải với tư cách sếp, mà là Hoàng Minh của em."

Anh ta đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt cô. "Em muốn đêm nay như thế nào, Hà Linh? Em muốn anh đi vào phòng 1601 và duy trì sự chuyên nghiệp giả tạo cho đến sáng, hay em muốn anh đi vào phòng 1603 và chúng ta chính thức quay lại với nhau, ở đây, đêm nay?"

Đây là câu hỏi quyết định, là sự lựa chọn cuối cùng. Hà Linh nhìn vào đôi mắt anh ta, nhìn thấy sự khao khát, sự hối hận và tình yêu không hề phai nhạt. Cô đã có câu trả lời. Sự thật về quá khứ đã giải phóng cô khỏi sự oán hận, và sự hấp dẫn hiện tại đã đánh bại lý trí.

"Anh biết tôi muốn gì, Hoàng Minh," Hà Linh thì thầm, giọng cô khàn đặc. "Nhưng anh phải hứa với tôi một điều. Nếu chúng ta quay lại, nó phải là thật. Anh phải chấm dứt trò chơi quyền lực và bí mật ở công ty, ít nhất là giữa chúng ta."

Hoàng Minh mỉm cười, nụ cười đó không còn là sự thách thức mà là sự nhẹ nhõm và thỏa mãn. Anh ta cúi xuống, đặt môi mình lên môi cô, một nụ hôn nhanh nhưng đầy hứa hẹn.

"Anh hứa. Anh sẽ không bao giờ điều khiển em nữa. Anh muốn em ở bên anh, không phải làm việc cho anh. Mặc dù, việc em làm việc cho anh... khiến anh không thể rời mắt được," anh ta thừa nhận, ánh mắt anh ta ánh lên sự quyến rũ không thể cưỡng lại.

Hà Linh gật đầu, đưa tay lên, dùng chìa khóa mở cửa phòng 1603. Cánh cửa mở ra, hé lộ không gian phòng suite ấm cúng.

Hoàng Minh không bước vào. Anh ta lùi lại một bước, ánh mắt vẫn khóa chặt lấy cô.

"Anh sẽ đợi em," anh ta nói. "Anh biết em cần thời gian để tắm rửa, để suy nghĩ về quyết định này. Em có thể làm điều đó. Nhưng, anh sẽ không đi ngủ mà không có em. Anh sẽ đợi em gõ cửa phòng 1601. Đó sẽ là quyết định của em, là bước đi của em."

Hoàng Minh đã tạo ra một thử thách tâm lý cuối cùng, không phải là sự ép buộc, mà là sự lựa chọn. Anh ta trao quyền quyết định cho cô, để cô tự mình bước qua ranh giới đó.

Hà Linh nhìn anh ta, cảm kích sự tôn trọng muộn màng đó. "Tôi hiểu."

Hoàng Minh quay lưng lại, đi thẳng về phía phòng 1601.

Hà Linh đóng cửa phòng 1603. Cô tựa lưng vào cửa, thở dốc. Cô đi vào phòng tắm, rửa sạch lớp trang điểm và thay đồ ngủ lụa. Mười lăm phút sau, cô đứng trước gương. Cô nhìn thấy sự lo lắng, nhưng cũng thấy sự quyết tâm. Cô đã cân nhắc mọi thứ: sự nghiệp, những lời bàn tán, và sự phức tạp của mối quan hệ cấm kỵ. Nhưng cô biết, cô vẫn yêu người đàn ông đó, và cô đã quá mệt mỏi với sự giả tạo và sự cô đơn.

Cô ra khỏi phòng, bước chân không hề do dự.

Đứng trước cửa phòng 1601, Hà Linh đưa tay lên, gõ nhẹ ba tiếng.

Ngay lập tức, cánh cửa bật mở.

Hoàng Minh đã đứng ngay phía sau. Anh ta đã thay chiếc sơ mi bằng chiếc áo phông đơn giản, tóc còn hơi ẩm ướt, đôi mắt anh ta cháy lên sự chờ đợi. Anh ta không nói gì.

Hà Linh cũng không nói gì. Cô chỉ bước vào phòng.

Ngay khi cô bước qua ngưỡng cửa, Hoàng Minh lập tức đóng sầm cánh cửa lại, tạo ra một tiếng động vang vọng trong không gian tĩnh lặng. Anh ta quay lại, đẩy cô áp sát vào cánh cửa.

Ánh mắt anh ta là sự hỗn hợp giữa sự nhẹ nhõm, chiến thắng và sự đam mê không thể kìm nén.

"Em đã đến," anh ta thì thầm, giọng anh ta khàn đặc vì cảm xúc.

Hà Linh vòng tay qua cổ anh ta, kéo anh ta lại gần hơn, khẳng định quyết định của mình. "Tôi đã về nhà."

Hoàng Minh không lãng phí thêm một giây nào. Anh ta cúi xuống, chiếm lấy đôi môi cô bằng một nụ hôn sâu, mãnh liệt, hoàn toàn không còn sự kiềm chế của sếp và nhân viên. Nụ hôn đó là sự xác nhận của một mối quan hệ vừa được hồi sinh, một lời thề bí mật được niêm phong trong căn phòng khách sạn này, xa rời mọi ánh mắt soi mói.

Họ đã chính thức quay lại với nhau, trong bí mật.

Sự chuyên nghiệp giả tạo sẽ tiếp tục ở công ty, nhưng sau cánh cửa đóng kín này, Hoàng Minh không phải là CEO, và Hà Linh không còn là nhân viên nữa.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×