Sự thành công của bản phân tích dữ liệu đã dập tắt cơn bão truyền thông, khẳng định vị thế của K.L. Capital. Tuy nhiên, để chốt hạ thương vụ và lấy lại hoàn toàn lòng tin của các đối tác chính, Hoàng Minh quyết định cần một chuyến công tác ngắn ngày đến Đà Nẵng để gặp gỡ trực tiếp nhà đầu tư lớn nhất.
"Cô Hà Linh," Hoàng Minh gọi cô vào văn phòng sáng hôm sau. "Cô sẽ đi cùng tôi đến Đà Nẵng vào chiều nay. Chuyến đi chỉ kéo dài hai ngày. Cô đã là người nắm rõ nhất về dữ liệu dự án, và tôi cần cô hỗ trợ trực tiếp. Chuẩn bị hành lý đi."
Hà Linh không ngạc nhiên. Cô biết đây là điều không thể tránh khỏi. Cô cũng biết rằng, chuyến đi này sẽ là một bước ngoặt.
"Vâng, thưa ông. Tôi sẽ chuẩn bị."
"Chỉ chúng ta. Không có thư ký, không có đồng nghiệp. Cô và tôi." Hoàng Minh nhấn mạnh, ánh mắt anh ta đầy ẩn ý.
Chuyến bay diễn ra trong sự im lặng căng thẳng. Hoàng Minh ngồi ở ghế hạng thương gia, bên cạnh cô. Họ cố gắng thảo luận về các điểm chính trong buổi thuyết trình, nhưng mỗi lần ánh mắt họ chạm nhau, ngọn lửa cảm xúc lại bùng lên.
Khi đến khách sạn, Hà Linh được sắp xếp ở một phòng suite sang trọng. Cô không kịp thư giãn, chuông điện thoại phòng đã vang lên.
"Alo?"
"Anh đây. Phòng của anh là 1601. Phòng em là 1603," giọng Hoàng Minh trầm ấm. "Chúng ta có một buổi họp ăn tối với đối tác lúc 7 giờ. Anh muốn xem lại bản trình bày cuối cùng trước đó. Tám phút nữa, sang phòng anh."
Hà Linh cảm thấy bối rối. Phòng cạnh nhau. Cô nhìn ra ngoài ban công, thấy khung cảnh bãi biển lộng gió và nhận ra đây là một sự sắp xếp có chủ ý.
Cô mặc lại chiếc váy công sở chỉnh tề, hít một hơi thật sâu và đi sang phòng 1601.
Hoàng Minh mở cửa. Anh ta đã cởi áo vest, chỉ mặc chiếc sơ mi mở cúc cổ, trông thoải mái hơn rất nhiều so với ở công ty. Anh ta ra hiệu cho cô vào.
Phòng của anh ta rộng hơn, với một khu vực tiếp khách và một bàn làm việc lớn. Nhưng điều khiến Hà Linh chú ý là sự ấm cúng và riêng tư của không gian.
"Ngồi đi," Hoàng Minh nói, giọng anh ta đã hoàn toàn bỏ đi vẻ lạnh lùng của CEO. "Chúng ta không phải ở công ty nữa, Hà Linh. Anh không muốn phải giữ vẻ mặt đó ở đây."
Anh ta đi đến tủ lạnh, lấy ra hai chai nước suối. Anh đặt một chai trước mặt cô, gần kề cuốn sổ ghi chép.
Họ bắt đầu làm việc. Cuộc thảo luận về dự án diễn ra trôi chảy, ăn khớp. Cả hai cùng phân tích các rủi ro, cùng đưa ra các giải pháp, sự ăn ý chuyên môn của họ là điều không thể phủ nhận.
Nhưng khi công việc kết thúc, không khí lập tức thay đổi.
"Tốt," Hoàng Minh nói, đóng tập tài liệu lại. "Em đã làm rất tốt. Anh luôn tin tưởng vào khả năng của em."
Anh ta nhìn thẳng vào cô, ánh mắt anh ta không còn là sự đánh giá công việc, mà là sự ngưỡng mộ cá nhân.
"Cảm ơn anh. Tôi... tôi nên về phòng để chuẩn bị cho buổi tối." Hà Linh nói, cô cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn.
"Chờ đã," Hoàng Minh đứng dậy. Anh ta bước một vòng quanh bàn làm việc, đứng chặn ngay lối thoát của cô. "Chúng ta cần nói chuyện một chút, không phải về công việc."
Anh ta đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào mặt cô, ngón tay anh ta lần theo gò má cô. "Anh nhớ em. Rất nhiều. Chuyến đi này, sự gần gũi này... nó làm anh muốn vứt bỏ tất cả các quy tắc. Em đã biết sự thật. Em đã tha thứ cho anh."
"Tôi tha thứ cho anh về quá khứ," Hà Linh thì thầm, cô cảm thấy mình không thể chống lại sự gần gũi này. "Nhưng tôi chưa tha thứ cho việc anh điều khiển tôi ở công ty. Chúng ta không thể tiếp tục mập mờ như thế này."
"Anh biết. Nhưng anh không muốn mập mờ nữa. Anh muốn em," Hoàng Minh nói, giọng anh ta trầm và khẩn cầu. "Anh muốn chúng ta quay lại, ở đây, lúc này. Anh muốn anh và em, không phải sếp và nhân viên."
Anh ta cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cô, sau đó là xuống mắt, xuống mũi. Cảm giác thân thuộc đó làm tan chảy sự phòng thủ cuối cùng của Hà Linh. Cô đưa tay lên, nắm lấy cổ áo sơ mi của anh ta.
"Chúng ta không nên..." cô nói, nhưng giọng nói của cô yếu ớt và không có sức thuyết phục.
"Chúng ta nên," Hoàng Minh ngắt lời cô. "Chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian."
Anh ta đặt tay lên eo cô, kéo cô sát vào người mình, và lần này, nụ hôn sâu hơn, mãnh liệt hơn. Tất cả sự kìm nén của những ngày tháng ở công ty, sự đau đớn của hai năm chia ly, đều bùng nổ trong khoảnh khắc này.
Tiếng chuông điện thoại phòng đột ngột vang lên, cắt đứt nụ hôn của họ.
Hoàng Minh rên lên một tiếng bực bội, anh ta buộc phải buông cô ra, nhưng vẫn giữ tay cô. Anh ta nhìn vào màn hình điện thoại, đó là từ lễ tân.
"Thưa ông, xe đang chờ sẵn để đưa ông và Trợ lý đến nhà hàng."
"Chúng tôi sẽ xuống ngay," Hoàng Minh đáp lại, giọng anh ta nhanh chóng trở lại vẻ chuyên nghiệp. Anh ta nhìn Hà Linh, đôi mắt anh ta đầy lửa và sự tiếc nuối.
"Buổi tối, em là Trợ lý Giám đốc Dự án. Buổi tối, anh là CEO. Nhưng sau buổi tối..." Anh ta thì thầm, đưa tay vuốt nhẹ tóc cô. "Sau buổi tối, anh sẽ không để em đi đâu cả. Phòng 1603 sẽ không yên tĩnh đêm nay đâu, Hà Linh."
Hà Linh không nói được lời nào. Cô chỉ gật đầu, biết rằng cô đã hoàn toàn đầu hàng cảm xúc. Cô đã chính thức bước qua ranh giới.