Khi tuyết đã rơi đầy, gió thổi càng lúc càng mạnh làm mái tóc cô bay bay. Bên cạnh vách núi, cô đã dùng linh lực của mình để phóng ra những mảnh băng sắc nhọn về phía của cô ta, cô ta né qua một bên, tắm khăn trùm trên đầu rớt xuống.
Một mái tóc màu đỏ rực lửa thì ra là một cô gái, ánh mắt nhìn cô như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy nhưng tại sao cô ta sử dụng một loại ma thuật rất kì lạ trước giờ cô chưa từng giao chiến. Đột nhiên cô ta xoay người, dồn hết linh lực chưởng vào ngực cô, quá bất ngờ cô ngã nhào ra phía sau, đôi chân của cô trượt mạnh trên mặt tuyết làm rớt một viên đá xuống vực thẳm. Thật nguy hiểm nó rơi xuống không có lấy một tiếng động.
" phụt....." máu từ trong miệng cô phun ra nền tuyết trắng, cô ôm lấy ngực mình cảm thấy vô cùng đau đớn nhưng cố gắng chịu đựng.
Cô cố gượng người chống tay đứng dậy nhưng cô ta đã chớp lấy thời cơ ra đòn một lần nữa. Cô ngã xuống nhưng không phải trên nền tuyết nữa mà là vực thẳm, ánh mắt cô hướng lên nhìn cô ta đầy sự hoảng hốt.
- Aaaaaaa...
Tiếng kêu của cô vang lên rồi nhạt dần. Cô tự hỏi không biết cô sẽ ra sao, cô va mạnh xuống nền tuyết trắng bất tỉnh.
...
Tuyết rơi ngày càng dày, gió thổi mạnh lay động cành cây khiến cả rừng thông nghiêng ngả. Dưới màn mưa tuyết dữ dội các bạn của Kim Như thì không ngừng tìm kiếm. Những bước chân nhỏ bé cứ đi dưới màn mưa tuyết, chiếc áo choàng lông thú thì cũng không thể giữ ấm được nữa, cái lạnh thấu xương ngấm vào da thịt họ.
- Kim Như, bạn đang ở đâu?
Đó là tiếng kêu của Mộc Đình, cô ấy đi tìm ở khắp mọi nơi nhưng không thấy. Bàn tay cô lạnh buốt đến nỗi tê cứng, đôi môi tím tắt trong cơn gió đang gào thét dữ dội.
"Ầm... ầm..."
Một mảng tuyết khổng lồ sạc xuống từ đỉnh núi đang lăn từ từ, rồi nhanh hơn nó có thể làm người ta bị vùi lấp sâu dưới lớp tuyết lạnh lẽo. Nó chỉ còn cách Mộc Đình chừng đoạn ngắn.
Quá bất ngờ, cô đã dùng linh lực đánh về phía nó nhưng vô ích với tốc độ cực nhanh nó tiến gần hơn, gần hơn trong lúc hoảng sợ cô đã thốt lên tên một người:
- Thế Hàn cứu em!
Ngay lúc nguy cấp này Mộc Đình chỉ có thể gọi tên của người mà cô ấy nghĩ đến đầu tiên. Không gian trở lại về với trạng thái cũ, im lặng chỉ có tiếng gió thổi phù phù.
Không còn tiếng động gì nữa, Mộc Đình mở mắt, một người con trai đang nằm ở phía xa xa dưới gốc cây thông, trận lở tuyết vừa rồi đã không vùi lấp nhưng đủ làm cho trái tim của người con gái này đau nhói khi nhận ra người đang nằm bất tỉnh chính là Thế Hàn mà cô vừa nhớ tới.
Ngay lúc nguy hiểm nhất, anh ấy đã cứu cô ấy đã không màn lấy tính mạng của mình mà bất chấp nguy hiểm để cứu lấy cô trước trận lở tuyết tử thần.
- Thế Hàn... anh tỉnh dậy đi, mau tỉnh dậy đi...
Cô chạy tới đỡ lấy Dương Thế Hàn đang bị tuyết vùi lấp một phần cơ thể và không ngừng lay vào người anh ấy. Cứ như thế, nước mắt của cô đã chảy xuống giàn giụa như mưa, trái tim cô như hẫng đi một nhịp.
Người anh như lạnh cóng, cô hoảng sợ nhưng khóc không thể giải quyết được gì, mái tóc cô đã ướt đẫm, khuôn mặt đầy lo lắng. Chiếc áo choàng trắng đẫm nước, không suy nghĩ được nhiều, cô quyết định đỡ lấy Dương Thế Hàn lên lưng mình để thoát khỏi nơi này.