- Kim Như, mau tỉnh lại đi!
Tiếng của một ai đó đang gọi cô, một bàn tay lay nhẹ vào vai tôi. Mắt cô vẫn nhắm nghiền lại nhưng giọng nói ấy cứ vang vảng bên tai mình.
Đầu cô nặng trĩu không tài nào nhấc lên được, cô cố gắng không để mình được ngủ, cố gắng nhanh tỉnh lại. Cô có thể cảm nhận được một vòng tay vừa ấm áp vừa pha sự lạnh lẽo đang ôm lấy cô.
Giọng nói ấy lại vang lên, bây giờ có vẻ nặng hơn lúc nãy. Như tỉnh táo, cô nhận ra người đang gọi tên mình chắc chắn là... Hoàng Thiên. Giọng nói đây đã trở nên quen thuộc với cô rồi.
- Hoàng Thiên.
Cô mở mắt rồi nghiêng đầu nhìn cậu.
Hoàng Thiên chợt buông nhẹ cô ra rồi đứng phắt dậy.
- Ổn chứ?
- Cám ơn cậu đã cứu tôi.
Cô chân thành nói với đôi mắt long lanh. Nét mặt cũng đã đỡ hơn nhiều.
- Con người cô thật kì lạ, rơi từ trên cao xuống không bị thương.
Cô nghĩ lại thì đúng ra phải bị thương vì kẻ mặc đồ đen đã đánh cô liền hai hai phát mạnh. Chuyện rớt từ trên đó xuống mà không sao thì lại càng lạ hơn.
- À không có gì, mà sao cậu lại ở đây?
- Tôi ở đây cần phải có lý do sao?
Hoàng Thiên nói giọng trầm thấp khiến cô cảm thấy khó hiểu rồi cậu bỏ khỏi, nhét tay vào hai túi quần đi ra phía cửa động.
Lý do Hoàng Thiên tìm được Kim Như ở đây là vì cậu chỉ vô tình nhìn thấy cô đang nằm bất tỉnh dưới chân núi, khi cậu bay xuống dưới đó vì cậu có chỉ có ý định sẽ đến một nơi mà cậu muốn tới. Nhưng cậu không thể thấy chết mà không cứu, dù sao cậu cũng không muốn bị coi là kẻ vô tâm.
- Sẽ lạnh lắm đó.
Cô nói vọng ra nhướn người nhìn ra ngoài. Cô chẳng biết tại sao Hoàng Thiên lại ở đây và cứu được cô nhưng thôi cô không nghĩ nữa dù sao thì cô cũng phải trả ơn ân nhân của mình.
Hoàng Thiên để lại cô một mình trong này, không sợ lạnh nhưng nghe tiếng gió thổi mạnh ngoài kia cô có chút lo lắng cho cậu ấy . Cô dựa vào vách đá ngủ thiếp đi và quên đi một dấu hỏi chấm to đùng trong đầu.