Bà dẫn Kim Như đến một căn nhà không quá to nằm ở phía sau hang động. Ở đây có nhiều cảnh rất đẹp, rất nhiều hoa.
Trên đường tới nhà bà ấy, cô đã hỏi bà ấy rất nhiều chuyện mới biết rằng nhờ viên đông tán đơn nên bà ấy mới có thể sống ở nơi này hơn 16 năm và Hoàng Thiên là người quen thân thiết của bà. Cô còn biết được vì hiểu lầm một chuyện lớn nào đó nên bà mới phải sống ẩn dật nơi này. Nhưng khung cảnh ở đây không thể nói là đẹp mà phải là rất đẹp.
Bước vào căn nhà xinh xắn, cô mới thấy được sự bày trí đồ vật rất ngăn nắp và gọn gàng. Kim Như cùng với bà đi xuống bếp chuẩn bị đồ ăn. Cô và phu nhân nói chuyện rất vui vẻ, tiếng cười của cô vang ra đến ngoài vườn, nơi cô đang ngắm nghía đủ mọi thứ.
Lần đầu tiên cô thấy tận mắt loài hoa xu xi, nó rất nhỏ, những cánh hoa bé xíu xếp chồng lên nhau với đủ loại màu sắc, chỉ duy nhất có một đám hoa nổi bật nhất trong đó, cô không biết tên, nó khoe sắc trắng tinh khiết cộng thêm nền băng tuyết phía dưới càng làm nó nổi bật. Cô rất thích nó nên dùng tay ngắt một bông đưa lên ngửi. Nó thật là thơm, một mùi hương thoang thoảng nhẹ nhàng mà thoải mái.
- Đó là shan tuyết.
Vị phu nhân từ trong bếp đi ra làm cô giật mình quay người lại nhìn bà ấy.
- Dạ, con thấy nó rất đẹp, một vẻ đẹp cao thượng, trong trắng nào đó.
Cô mỉm cười nói, mắt nhìn chú mục vào loài hoa có tên shan tuyết này.
- Nó là một trong số những loài hoa đẹp nhất vào mùa đông, thật giống con.
Bà ấy nói giọng chân thành khẽ đưa tay vuốt nhẹ tóc cô rồi cười.
- Con đối với Hoàng Thiên là gì chứ?
Kim Như nói với giọng thoáng buồn, ánh mắt nhìn về một phía nào đó xa xăm không điểm dừng.
- Thôi con đói bụng rồi chúng ta vào trong ăn thôi.
Kim Như nhanh chóng thay đổi giọng nói, gượng cười che giấu đi cảm xúc nhìn phu nhân khiến bà cảm thấy khó hiểu rồi bà đứng dậy đi vào cùng cô. Và bà nghĩ cô gái này rất dễ bị tổn thương.
...
Tối, Kim Như ra ngoài đi dạo một mình để giải tỏa tâm trạng tồi tệ của mình, mặc dù tuyết vẫn phủ đầy mặt đất nhưng bầu trời lại có rất nhiều sao với ánh trăng lưỡi liềm sáng rực rỡ. Nó soi sáng vườn hoa anh đào phía trước nhà bà, tôi ngồi xuống gốc cây ngắm nhìn mặt trăng ấy và nhớ về cha mình. Ánh mắt cô chứa đựng một điều gì đó xa xôi, làn tóc bay lòa xòa trong gió.
- Cha à, con sẽ nghe lời cha sống thật hạnh phúc để cha không phải lo lắng cho con đâu, con hứa đấy.
Cùng lúc ở đó ở trong nhà:
- Cháu này, sợi dây chuyền đó là của ai vậy?
Phu nhân chỉ tay vào sợi dây bạc hỏi Hoàng Thiên khi bà vô tình nhặt được ở trước sân.
- Của cô gái đó.
Hoàng Thiên nói một câu ngắn gọn, không hề liếc nhìn lấy một lần chỉ đang tập trung khắc chữ lên mảnh thủy tinh trong tay của mình.
- Thật sao, nó là của cô bé ấy à?
Bà nói giọng ngạc nhiên, ánh mắt chợt ngấn giọt lệ như sắp rơi nhưng bà cố giữ bình tĩnh để làm rõ mọi chuyện.
- Người sao vậy?
Hoàng Thiên thấy bà ấy có gì đó kì lạ nên dừng tay đi lại hỏi.
- không, ta không sao, con có thể bảo vệ cô bé ấy chứ? Ta xin con!
Bà ấy hạ thấp giọng xuống, ánh mắt nhìn Hoàng Thiên như sự van nài làm cậu cảm thấy khó hiểu.
- Có chuyện gì không thể nói với con được sao?
Hoàng Thiên lo lắng hỏi, nét mặt hiện rõ sự thắc mắc.
- Con hãy hứa với ta hãy bảo vệ cô bé ấy được không, sau này ta sẽ nói cho con nghe sự thật. Hoàng Thiên, ta xin con, chỉ có mình con mới có thể làm được.
Bà ghì chặt hai cánh tay Hoàng Thiên, ánh mắt nhìn cậu chờ đợi câu trả lời. Cậu thật sự không biết bà ấy đã có chuyện gì nhưng bà đang nhờ cậu và việc này quá gấp gáp, cậu chần chừ một lúc rồi cũng gật đầu chấp nhận trong gượng ép, cậu làm điều này cũng chỉ vì bà mà thôi coi như để trả ơn sự giúp đỡ của bà.
...
Kim Như ngồi thần người trước cây hoa anh đào với nét mặt buồn rầu, cơn gió lạnh khẽ bay vụt qua làm rơi những cánh hoa anh đào trong không gian của tuyết trời giá rét. Cô đưa tay hứng lấy những cánh hoa anh đào trong tay mình rồi thổi vù bay đi và cô chợt cười, nhưng sao nụ cười đó lại chứa đựng sự buồn bã đến thế, làm cho bầu không khí nơi đây trở nên thê lương đến thế này.
- Dây chuyền của cô.
Kim Như bất ngờ ngước mặt lên nhìn Hoàng Thiên khi nghe thấy giọng nói của cậu. Đúng là nhìn từ dưới lên mới thấy được rõ nét đĩnh đạc cùng thần thái lạnh lùng mang cảm giác hoang dại trên khuôn mặt gần như hoàn hảo của cậu. Cậu đưa sợi dây chuyền trước mắt cô, cô cầm lấy tự đeo vào cổ.
- Trong mắt cậu tôi là gì?
Kim Như nhẹ giọng hỏi rồi gượng cười nhưng không nhìn Hoàng Thiên mà nhìn đi một hướng khác.
- Không là gì cả.
Hoàng Thiên nói giọng trầm thấp, thật sự cậu rất muốn biết cảm giác của mình lúc này nhưng cậu không thể, cậu nghĩ chắc có lẽ sẽ không xuất hiện.
- Cậu không thể có câu trả lời khác sao? Cậu có biết lời nói của cậu khiến tim tôi đau lắm không?
Kim Như nói giọng nghẹn lại, một giọt nước mắt chợt rơi xuống nhưng cô nhanh chóng gạt nó đi vì cô không muốn Hoàng Thiên nhìn thấy nó. Cô đứng phắt dậy quay người đi thẳng vào trong nhà, Hoàng Thiên chỉ biết đứng đó dưới cây hoa anh đào với những cánh hoa đang rơi mà không một cảm xúc nào.