Shan Tuyết- Nữ Hoàng Của Mùa Đông

Chương 16: Chương 16


trước sau


- Đây là đâu?

Một màu trắng toát của lớp sương mù bao phủ, Kim Như đang cảm thấy mình như đang vào một nơi nào đó và cô nhìn thấy một người đàn ông với mái tóc bạc trắng cùng vài nếp nhăn trên mặt. Cô ngạc nhiên khi người đàn ông đó là cha mình, ông đang đứng đó mỉm cười với cô, cô vội chạy theo nhưng... vụt... một màn lửa che đi tất cả.

- Không...!

Cô bật dậy trong sự hoảng sợ, những giọt mồ hôi ướt đẫm trên vầng trán tinh anh của cô và cô chợt nhận ra đó là một cơn ác mộng thôi nhưng sao nó lại khiến cô cảm thấy sợ hãi như thế.

- Con có sao không, Kim Như?

Phu nhân hốt hoảng hỏi cô khi nhìn thấy vẻ hoảng sợ của cô.

- Con sợ quá, phu nhân!

Cô nói giọng run run rồi ôm chầm lấy phu nhân để được cảm nhận an toàn.

- Đừng lo chỉ là một giấc mơ thôi.

Bà ấy vuốt mái tóc cô an ủi.

- Nếu tất cả chỉ là mơ thì tốt biết mấy, cha con đã không....

Cô nói nhưng chợt dừng lại những giọt lệ cứ tuôn trào.

- Cha con... ông ấy làm sao?

Bà ấy hỏi nhìn tôi với ánh mắt e ngại.

- Cha con đã không còn nữa, ông ấy bị người ta hãm hại, con tự nhủ mình phải báo thù cho cha để ông ấy được nhắm mắt.

Cô đau xót khi nói đến chuyện xảy ra lúc trước và lấy ra miếng ngọc bội có viên linh châu màu đen ra xem. Bà ấy ngạc nhiên cầm lấy nó rồi hỏi tôi:

- Cái này con lấy ở đâu?

- Con nhặt được nó khi về nhà cũ.

Kim Như nhìn bà trả lời.

- Nó, nó chính là của cô ta.

Bà ấy lầm nhầm nói gì đó đủ tôi nghe được, sắc mặt của bà trở nên thay đổi có vẻ gì đó đang che dấu.

- ý người là...

Cô hiểu ngay rằng bà ấy biết gì đó về người đã hại cha mình.

- Pháp sinh Quỷ Thần.

Bà cầm nó trong tay và bóp chặt trong vẻ câm hận khiến cô bất ngờ trước thái độ của bà nhưng không quan tâm nữa mà suy nghĩ về điều mà bà ấy vừa nói.

...

Sáng.

- Chúng ta đi thôi!

Phu nhân gọi cô và Hoàng Thiê.

Họ đang đi trên sườn núi, trời đã hửng nắng nhưng ở đây tuyết vẫn phủ dày. Những cây thông bị tuyết bám đầy tạo thành một lớp băng mỏng như nhũ đá bao lấy, chúng có rất nhiều hình thù khác nhau rất đẹp mắt.

Ở đây có rất nhiều hoa shan tuyết, càng đi cô lại thấy nó càng nhiều, phu nhân nói chỉ có những nơi cực lạnh mới có loài hoa này. Đang ngó nghiêng xung quanh thì đột nhiên bà ấy dừng lại nói:

- Đến rồi!

Phu nhân đi xuống dưới trước còn Kim Như không khỏi ngỡ ngàng trước khung cảnh hùng vĩ nơi đây. Kim Như đang ở trạng thái mắt chữ o miệng chữ a.

Trước mặt cô hiện giờ là một thung lũng rộng lớn được bao bọc bởi rừng cây xanh tít tắp, ở giữa mọc lên tảng băng khổng lồ màu xanh ngọc. Hàng trăm con khổng tước nhiều màu đang bay xung quanh tảng băng ấy, nó thật đẹp, cô còn tưởng mình đang mơ lạc vào chốn thiên đường nữa. Từ chỗ cô đang đứng trải dài xuống dưới toàn là một màu trắng của hoa shan tuyết. Không chờ đợi thêm gì, cô đi xuống dưới.

- Thung lũng Lưu Điệp?

Hoàng Thiên nói trong sự thắc mắc và có chút ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên cậu tới nơi này, cậu đã từng xem qua trong sách.

- Đúng rồi, những con chim khổng tước này chỉ sống duy nhất ở đây thôi. Tảng băng ấy chính là thứ giúp chúng sinh sống, nó được duy trì bởi một con đầu đàn rất mạnh. Các con hãy qua đây.

Bà ấy ôn tồn giảng giải chi tiết và dẫn chúng cô cùng Hoàng Thiên đi xung quanh nơi này.

- Nó kia ạ!

Kim Như sững sờ trước con khổng tước to. Nó không quá đẹp, không quá nhiều màu nhưng có đôi mắt sao mà hiền lành, bộ lông vũ cực kì mượt với hàng nghìn vòng tròn chấm điểm đầu của mỗi chiếc lông. Sải cánh phải dài tới mấy mét như thế thôi đã đủ thấy vẻ uy lực của nó.

- Các con có muốn ta dạy cho cách điều khiển chúng không?

Phu nhân lên tiếng và tất nhiên là cô đồng ý rồi ngoại trừ Hoàng Thiên.

- Trước tiên hãy lựa chọn cho các con những con khổng tước hợp với linh lực của mình nhất.

Phu nhân nói tiếp.

- Nhưng con đầu đàn nó có làm hại gì không ạ?

Kim Như tò mò hỏi.

- Con đừng lo, mau tìm đi.

Bà ấy gật đầu nhìn tôi nói.

Cô lòng vòng đi gần để tiến sát hơn vào đám khổng tước đang đậu trên nhóm cây dưới tảng băng. Chúng không phản ứng gì cho tới khi cô giơ tay định sờ vào bộ lông thì chúng mới vội vàng vỗ cánh bay lên cao. Trong số đó chỉ còn lại một con duy nhất, nó nhìn cô và cô cảm nhận được nó rất thân thiện.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!