Khi tỉnh dậy, cô thấy mình đang ở kí túc xá rồi có lẽ Mộc Đình đã đưa cô về đây.
" Cạch" tiếng nắm cửa kêu lên, Mộc Đình và Mộc Tiên bước vào.
- Như có sao không? Lúc nãy Mộc Đình đưa Như về, tụi mình thấy Như ướt sũng, giờ thì đã khỏe hơn chưa?
Mộc Lan lo lắng hỏi.
- Mình khá hơn rồi! À mà Mộc Đình đâu rồi?
- Nó vừa đi ra ngoài có việc bận rồi, Như đừng lo.
Mộc Lan đáp.
- Như dậy ăn chút cháo đi Kim Như.
Mộc Tiên nói.
- Mình sẽ ăn, mình muốn chợp mắt một lát, tỉnh dậy mình sẽ ăn mà.
- Ừ, cũng được, vậy bạn nghỉ ngơi đi.
Mộc Lan gật đầu, rồi quay sang Mộc Tiên.
- Chúng ta ra ngoài thôi, Mộc Tiên.
Hai người họ ra ngoài, cô ngủ thiếp đi từ lúc nào không biết.
Ở một nơi:
-Thiên ca ơi, anh đi đâu vậy làm em tìm mãi.
Vương Tử Kỳ nhõng nhẽo.
- Tránh ra!
Hoàng Thiên gầm giọng nói với vẻ mặt lạnh tanh.
- Sao hôm nay anh lạ vậy, có phải vì Kim Như.
Vương Tử Kỳ thay đổi trạng thái sang vẻ đa nghi.
- Kim Như?
Hoàng Thiên nhíu mày hỏi, dường như cậu không biết cái này.
- Chính là cô gái ngồi cạnh anh đấy.
- Không liên quan.
Hoàng Thiên lạnh lùng đáp.
- Thôi được rồi, anh đừng nghĩ về cô ta nữa làm ảnh hưởng đến bản thân mình.
Tử Kỳ nói rồi nhìn Hoàng Thiên với ánh mắt quan tâm.
....
Sáng hôm nay, như mọi ngày cô đến lớp rồi nhanh chóng về chỗ ngồi của mình Không thấy Hoàng Thiên ngồi đây, cô lướt mắt nhìn xung quanh lớp, những chỗ cậu ta hay đứng vẫn không thấy cậu ta đâu.
Reeng...
"Đã vào lớp rồi Hoàng Thiên vẫn chưa tới, có khi nào Hoàng Thiên bị sao rồi không?" Những suy nghĩ đó đột nhiên tan biến khi cô nghe thấy tiếng của các nữ sinh đang tụ tập lại nói chuyện ngoài hành lang:
- Hoàng tử đã bị phong hàn rồi mọi người.
- Sao lại có chuyện đó được, thương cậu ấy quá đi.
- Chẳng biết nữa, nghe nói đâu chỉ cần hoàng tử bị nhiễm nước là sẽ bị nhiễm phong hàn ngay lập tức, linh lực lửa trong người cũng gần như giảm đi khá nhiều nhưng không đáng kể.
Kim Như chợt cảm thấy lo lắng khi biết được Hoàng Thiên bị phong hàn.
"Chẳng lẽ cơ thể của cậu ta lại yếu như vậy sao trong khi mình đâu có bị nặng lắm đâu? Cậu ta sở hữu linh lực mạnh đến mạnh vậy mà?" Hàng loạt những câu hỏi xuất hiện trong đầu cô.
Bốn tiết học trôi qua một cách buồn chán, không hiểu sao trong đầu cô trống rỗng. Cô quyết định hết giờ học sẽ đến thăm cậu ta.
Vừa tan học, cô đã nhanh chóng đến khu công sự để xem danh sách phòng kí túc xá nhưng không hề thấy tên của Hoàng Thiên. Vừa lúc đó, cô gặp Thế Hàn, thấy vẻ mặt vội vã của cô Thế Hàn lo lắng hỏi:
- Kim Như, em đi đâu vội vàng vậy?
- Em đang tìm nơi ở của Hoàng Thiên.
- Em có vẻ lo lắng cho Hoàng Thiên nhỉ?
- Vì cứu em nên Hoàng Thiên mới bị phong hàn, làm sao em có thể lấy ân báo oán được.
- À, ra vậy. Hoàng Thiên không có ở kí túc xá, cậu ấy ở cung điện Hoàng Gia, nếu em không biết đường anh có thể đưa em đi.
Kim Như và Dương Thế Hàn đã cưỡi ngựa đến cung điện Hoàng Gia nơi Hoàng Thiên ở. Khi cô và Thế Hàn đến nơi, cô ngạc nhiên khi thấy một cung điện vô cùng rộng lớn. Trước cổng, quân lính đứng canh gác nhiều nơi.
Cô cùng Thế Hàn đi vào mọi người đều cúi đầu chào, cô nhanh chóng bước vào Thế Hàn đi sau và nói cái gì đó với hai tên lính kia.
- Anh đừng gọi tôi là hoàng tử, cứ gọi tôi bình thường được rồi.
Sau đó Thế Hàn chạy tới chỗ cô và theo cô vào trong cung điện.
Cô ngỡ ngàng trước một không gian rộng lớn. Cung điện được thiết kế mang phong cách bán cổ điển, trên tường thì được treo những bức tranh thiên nhiên nhẹ nhàng, gam màu kem và vàng nhạt hài hòa tạo nên sự thanh thoát và sang trọng, chiếc đèn chùm lộng lẫy treo trên cao, những tấm rèm cửa màu trắng, nền gạch được lót bằng đá cẩm thạch gợi lên sự hào nhoáng.
Cô đi tham quan xung quanh một vòng, thì ông quản gia từ trong phòng bước ra:
- Này cháu là ai, đến đây có chuyện gì không?
- À cháu là bạn của Hoàng Thiên. Nghe nói, Hoàng Thiên đang bị bệnh nên cháu đến thăm.
Cô mỉm cười đáp. Dương Thế Hàn thấy cô đang nói chuyện với ông quản gia nên đi tới.
- Con chào ông!
- Thế Hàn, thì ra là con.
- Hôm nay, con dẫn bạn tới đây để gặp Hoàng Thiên. À mà, Hoàng Thiên sao rồi ông?
- Hoàng tử bị sốt cao, nhưng bây giờ đã đỡ hơn rồi, đang nghỉ ngơi trong phòng, để ta đưa các con lên phòng của hoàng tử. Không biết hoàng tử đang làm gì hôm qua mà lúc về người đều ướt sũng, hoàng tử vốn dĩ rất dễ mắc chứng phong hàn khi trời lạnh và ướt nước.
Nghe quản gia nói vừa rồi Kim Như cảm thấy chột dạ vội né tránh đi chỗ khác. Ông quản gia đưa cô và Thế Hàn lên phòng của Hoàng Thiên.
- Phòng của hoàng tử ở đây, thôi các con vào trong đi, ông có việc nên phải đi trước đây.
Kim Như bước vào phòng của Hoàng Thiên. Phòng của cậu rất rộng, nhưng cô cảm thấy có gì đó hơi lạnh lẽo.
Cô thấy Vương Tử Kỳ đang ở bên cạnh Hoàng Thiên nhưng không quan tâm đi lại chỗ của Hoàng Thiên, cậu đang nằm trên giường và trông sắc mặt của cậu có vẻ nhợt nhạt. Cô định hỏi Vương Tử Kỳ về tình trạng của Hoàng Thiên, đột nhiên cô ta quay mặt lại và nói lớn:
- Cô đến đây làm cái gì, tại cô nên anh ấy mới bị như thế này đó.
Vương Tử Kỳ nhìn cô bằng ánh mắt đầy sự tức giận.
- Tôi chỉ muốn gặp Hoàng Thiên để nói lời xin lỗi, vì tôi nên cậu ấy mới bị như vậy. Tôi không biết Hoàng Thiên lại dễ mắc phong hàn như vậy?
Kim Như đáp với ánh mắt lo lắng.
- Nhưng Thiên ca không muốn gặp cô, cô hãy mau về đi đừng có vào đây nữa. Thấy cô anh ấy sẽ bệnh nặng thêm đó.
-Tôi... thôi được... tôi sẽ về nhưng... Tử Kỳ, cô hãy gửi lời xin lỗi của tôi đến Hoàng Thiên.
Kim Như đi ra khỏi phòng nhưng cô vẫn quay đầu lại thở dài một cái rồi bước đi. Sau khi cô đi khỏi, Hoàng Thiên tỉnh dậy.
- Có ai đến phải không?
- À, không phải đâu chỉ là người hầu vào quét dọn rồi đi ra ấy mà.
Vương Tử Kỳ trả lời như không có chuyện gì xảy ra.
Cô và Thế Hàn ra về, không hiểu sao cô cảm thấy áy náy trong lòng, thôi kệ biết làm sao được khi cậu ta không muốn gặp mình.
Một tuần đã trôi qua, Hoàng Thiên vẫn không đến trường.
Hôm nay, cô đến lớp học sớm, khi vừa bước vào chỗ ngồi thì đã thấy Hoàng Thiên đang ngồi đó. Cô mừng rỡ đang muốn nói với cậu ta rất nhiều điều: "Cậu đi học từ khi nào vậy? Đã khỏe hơn chưa? Mấy ngày nay cậu không đến lớp, tôi thật sự rất nhớ cậu đó". Nhưng cô chưa kịp nói được gì thì Hoàng Thiên đã đứng phắt dậy, đút tay vào túi quần đi ra khỏi lớp với vẻ mặt lạnh lùng vốn có.