Thấm thoát đã một kì học trôi qua. Hôm nay, trường tổ chức một buổi tập luyện ở ngoài khu rừng Thiên Tử. Thầy hiệu trưởng Lê Tư thông báo:
- Sử dụng ma thuật của các em để tập đánh trận và mỗi nhóm hai người.
Đương nhiên cô và Hoàng Thiên là một nhóm. Cô cùng Hoàng Thiên đi đến rừng Thiên Tử đến nơi, thì đã thấy mọi người đã có mặt đầy đủ. Yêu cầu của buổi tập luyện là phải cưỡi ngựa để đánh bại được những sát thủ mạnh.
"Thôi tiêu rồi, khổ nỗi mình không biết cưỡi ngựa nữa chứ?" Cô than thở, từ nhỏ đến giờ cô chưa từng cưỡi ngựa dù chỉ một lần, lý do là cô đã bị ngã một cái thật đau đến nỗi giờ nghĩ lại cô vẫn còn thấy nổi da gà.
- Hoàng Thiên, tôi có chuyện muốn nói với cậu.
Cô lúng túng nhìn Hoàng Thiên.
- Chuyện gì?
Hoàng Thiên nói giọng trầm thấp.
- À, thực ra việc cưỡi ngựa thì tôi... tôi...
Cô ấp úng nói. Hoàng Thiên nhìn cô với ánh mắt chờ đợi. Hít một hơi thật dài, cô lên tiếng:
- Tôi không biết cưỡi ngựa, cậu có cách nào........
Cô chưa kịp nói hết câu thì Hoàng Thiên đã trừng mắt nhìn cô.
- Phiền phức!
- Thôi được, coi như tôi chưa nói gì đi, cậu sẽ không phải khổ sở vì tôi nữa đâu.
Cô nổi cáu nhìn Hoàng Thiên rồi chạy tới dành con bạch mã nhanh chóng rời khỏi đây. Chưa đầy năm phút sau khi cô đi khỏi:
- Á...
Đó là tiếng kêu thất thanh của cô sau khi bị ngã. Với sự nhanh nhạy Hoàng Thiên lao về phía cô đỡ cô rồi ân cần dìu cô về phía gốc cây. Bây giờ, cô mới thấy được con người thật sự của Hoàng Thiên bề ngoài tuy lạnh lùng nhưng thật ra cũng là một người tốt đấy chứ.
- Có sao không?
Hoàng Thiên nói một câu cụt ngủn.
- Sao lại quan tâm tôi chẳng phải cậu rất ghét tôi sao?
- Đứng dậy.
Hoàng Thiên nói giọng đều đều, cậu giơ tay về phía cô như chờ đợi. Kim Như không hiểu sao, tim cô đập loạn nhịp, rồi đột nhiên cô nắm lấy tay cậu bước tới chỗ con bạch mã.
Kim Như leo lên ngựa trước, sau đó đến lượt Hoàng Thiên leo lên, cậu ngồi ở đằng sau cô. Hoàng Thiên bảo cô cầm dây lên, cô nắm lấy sợi dây. Sau đó, cô và Hoàng Thiên cùng cưỡi ngựa đi vào trong rừng.
Ngựa chạy rất nhanh làm cho cô cảm thấy sợ. Hoàng Thiên nắm lấy tay cô thật chặt làm cô có cảm giác rất an toàn. Cô và Hoàng Thiên cưỡi ngựa đến hồ Quang Điệp, dừng lại bên hồ, Hoàng Thiên bước xuống ngựa đi đến ngồi cạnh mép hồ. Cô cũng bước xuống đi tới chỗ hồ ngồi bên cạnh cậu.
Trong một không gian thơ mộng và yên ắng cô thấy nơi đây thật là thanh bình. Cô quay qua nhìn Hoàng Thiên nhẹ giọng nói:
- Có phải cậu không ưa gì tôi phải không?
Hoàng Thiên im lặng không nói gì, ánh mắt nhìn về một hướng vô định.
Không thấy Hoàng Thiên trả lời, nên cô cũng không hỏi nữa. Bầu không khí trở nên im lặng. Một lúc sau, Hoàng Thiên đứng dậy và nói:
- Đi thôi!
- À... ừ!
Cô đứng dậy và chỉ làm theo lời của Hoàng Thiên. Cô và Hoàng Thiên về lại khu luyện tập.
Sau khi tập cưỡi ngựa xong, cô và Hoàng Thiên lại chỗ ghế đá ngồi nghỉ. Đột nhiên, Tử Kỳ ở đâu chạy đến đứng trước mặt của Hoàng Thiên nói:
- Từ nãy đến giờ, anh đi đâu mà để em đi tìm hoài không thấy?
Trông cô ta có lẽ rất tức giận và đưa ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn Kim Như.
- Có phải anh đi cưỡi ngựa với cô ta đúng không?
Cô ta vừa nói vừa quay sang nhìn Kim Như với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
- Tôi đi đâu, làm gì không liên quan đến cô.
Hoàng Thiên nói với giọng lạnh lùng và không hề liếc nhìn Tử Kỳ lấy một lần.
Không khí giờ đây trở nên căng thẳng. Vương Tử Kỳ nói tiếp:
- Bây giờ, anh phải chọn đi, một là em, hai là cô ta? Nếu không em sẽ về nói với phụ vương của anh đó, anh biết dòng tộc nhà em không dễ bỏ qua như vậy đâu, dù cho anh có là hoàng tử đi chăng nữa?
Vương Tử Kỳ bắt Hoàng Thiên phải lựa chọn một trong hai.
Hoàng Thiên quay sang nhìn cô, rồi sau đó đứng dậy kéo tay Tử Kỳ đi. Cô chỉ biết ngồi nhìn hai người họ đi mà không biết làm gì, Hoàng Thiên đã chọn Vương Tử Kỳ mà Không chọn cô, cô cảm thấy hơi buồn trong lòng. Cô ở lại ngồi một mình.