Thấm thoát đã một năm trôi qua kể từ ngày ấy, ngày mà cha rời bỏ cô. Hôm nay là ngày giỗ của cha, trên tay cầm một bó cúc trắng. Tôi cùng Mã Nhân rảo bước đi đến mộ. Cô chưa bao giờ quên đi nỗi mất mát đó, quên đi kẻ đã ra tay giết cha, nhưng vẫn bạch vô âm tín từ ngày nào cho dù cô đơn nhưng cô vẫn lặng lẽ trốn vào một góc nào đó mà che đi những giọt nước mắt một cách thầm lặng.
Cô thở dài đặt bó hoa xuống, cô ngăn cho giọt lệ trào ra mặc dù đáy lòng dâng lên nỗi buồn khó tả. Tôi nghẹn ngào ngồi xuống:
- Cha ơi dạo này thế nào, có khỏe không? Đã một năm rồi con chưa đến thăm cha, con gái vô dụng chưa tìm ra được kẻ sát hại cha, nhưng cha đừng lo lắng, con nhất định sẽ trả thù, cha hãy cứ yên tâm an nghỉ.
- Chú hãy an nghỉ, Kim Như đã có cháu chăm sóc, có lẽ mọi chuyện cũng nên được làm rõ chú nhỉ?
Mã Nhân cũng ngồi xuống.
- Mặc dù không hiểu anh đang nói gì nhưng tâm trạng tôi không mấy tốt nên cũng không đành hỏi.
Sau khi đã thăm mộ, chúng tôi chậm rãi đi xuống núi, cánh đồng cỏ xanh mơn mởn vẫn động nước do sương sớm. Tiếng xào xạc do giày ma sát với đám cỏ càng làm cho không khí tĩnh lặng. Tôi và anh Nhân lại chiếc ghế gỗ gần đó, anh có vẻ lưỡng lự, im lặng lát mới lên tiếng:
- Kim Như, anh... có chuyện muốn nói với anh, bây giờ em cũng đã lớn rồi đến lúc cần biết sự thật về thân phận của mình.
- Sự thật về thân phận?
Cô ngơ ngác.
- Ừ... thật ra em không phải là...
- Khoan đã, anh muốn đùa lúc nào cũng được nhưng không phải ngày hôm nay và nhất lúc này. Cô ngăn cản.
- Nhưng em cần được biết, em không phải là con ruột của chú. Anh nhắm mắt, nhắm mũi nói cho hết câu, giọng nghiêm túc không khác như đang đùa, thế mà tôi lại muốn mình không nghe rõ, muốn đó chỉ là đùa cợt.
- Không thể nào như vậy, không thể nào, em không tin, anh hãy nói là không phải đi.
Từng câu từng chữ nói ra khiến cô như nghẹn cổ cổ họng, nước mắt rưng rưng chỉ trực trào ra.
- Kim Như, em hãy bình tĩnh lại đi. Anh nắm vai tôi lay mạnh.
- Sao lại như vậy chứ?
Cô khóc nấc lên thành tiếng, cô không thể nào chịu nổi khi biết được sự thật này đúng là một cú sốc mạnh. Cô lấy tay gạt những giọt nước mắt và cố lấy lại bình tĩnh để hỏi Mã Nhân về cha mẹ ruột của mình.
- Vậy cha, mẹ ruột của em là ai, sao họ lại bỏ rơi em?
- Anh đã từng nghe chú kể lại. Trước kia mẹ của em là hoàng hậu của vương quốc Xá Vệ, tên là Kim Ngọc. Bà ấy bị đuổi ra khỏi cung trong khi đang mang thai em, sau đó bà ấy phải sống chốn chui chốn lủi. Vì sự an toàn của em nên bà ấy gửi em cho chú nuôi nấng ngay từ khi mới lọt lòng. Và cho đến bây giờ thì anh cũng không biết mẹ của em đang ở đâu. Anh kể lại mọi chuyện.
Cô đã từng ao ước mình có một người mẹ, nhưng khi biết được điều đó là có thật, cô lại không trách bà, có trách thì trách cha à không trách quốc vương Hàm Tân, ông ta sao có thể tàn nhẫn làm như vậy với mẹ con cô. Tâm trạng cô rối bời, một mớ câu hỏi đang chạy trong đầu, cuộc đời luôn có hai mặt, sự thật thì luôn phũ phàng.
Cô và Vương Tử Kỳ - hai người của hai thế giới khác nhau, đối đầu và ám sát lại là chị em.
Người hoàng đế của vương quốc Xá Vệ tôi gặp ngày nào thật phúc hậu và hiền lành lại chính là người cha nhẫn tâm ruồng bỏ mẹ con cô. Thật trớ trêu!
Cô chợt cười, nụ cười sau hàng nước mắt chảy dài, cô đứng phắt dậy và bước đi, lòng căm hận trào lên khiến cô không làm chủ được. Cô muốn chạy, chạy thật nhanh, chạy đến để hỏi ông ta có xứng đáng được người đời luôn quỳ lạy khi làm một việc thật đáng xấu hổ và không thể tha thứ . Mã Nhân bất ngờ khi thấy cảm xúc rồi thay đổi liên tục, anh cố gắng gọi to khi cô đã chạy xa.
- Em đi đâu vậy Kim Như, Kim Như?
Mặt anh chợt biến sắc, anh vội vã đuổi theo.
Trước mặt cô là cổng hoàng cung tráng lệ nhưng trong mắt cô đây chỉ là bề ngoài, bên trong đó chắc có rất nhiều tội lỗi. Cô hậm hực bước xuống ngựa, toan xông vào trong luôn nhưng bị thị vệ ngăn lại.
- Cô đến đây làm gì? Sao dám tự ý xông vào mà chưa có lệnh?
- Tôi đang gấp, mau vào bẩm báo với quốc vương của các người. _Ánh mắt tôi đang ngùn ngụt ngọn lửa giận.
Ông quản gia đã thấy và đi vào trong lát sau đi ra và truyền tôi vào.
- Quốc vương ở trong điện, may cho cô là người không truy cứu tội hỗn láo của cô...
Ông ta đứng nói một hồi, ngước lên nhìn thì đã không thấy cô đâu, cô không có thời gian để nghe ông ta càm ràm nên tôi đã đi vào trong từ lâu.
- Kim Như, cháu đến đây gặp ta có chuyện gì vậy?
- ông không xứng đáng được làm vua.
Bây giờ, ông quản gia mới chạy vào thấy cô lớn giọng nên bất bình.
- Cô dám vô lễ với bệ hạ...
Đang nói thì bị chặn lại do quốc vương ra hiệu cho ông quản gia thôi và lùi ra phía sau.
- Cháu có biết đang xúc phạm ta không? Nếu như không có chuyện gì thì mau lùi ra đi, ta không để tâm câu nói vừa rồi của cháu đâu.
- Vậy điều gì mới đáng để ông để tâm hay là ông muốn trốn tránh trách nhiệm của mình.
Vẫn giọng vừa rồi, tôi nhìn chằm chằm ông ta.
- Ông vô tình rũ bỏ hoàng hậu Kim Ngọc để cưới một người đàn bà khác, ông không quan tâm đến sự sống chết của bà ấy khiến bà ấy phải đau khổ biết bao nhiêu, một người như ông không xứng đáng được làm vua.
" Chát" một cái tát giáng xuống khuôn mặt cô, ông ta chắc chắn đang căm phẫn lắm trước những lời nói của cô nhưng liệu có lớn bằng sự thù hận với chính cha mình. Cô ôm lấy gò má đang đỏ ửng.
- Ngươi im ngay, ngươi biết gì về bà ấy mà nói, ngươi chỉ là một đứa con gái chưa đủ tuổi trưởng thành mà dám ăn nói với ta như vậy, bà ta chính là pháp sinh Hắc Ám, ngươi đừng đem chuyện của mười bảy năm trước ra nói với ta nếu không ngươi cũng là đồng phạm.
- Rồi đến lúc ông sẽ phải hối hận.
Cô giận dữ bỏ đi nhưng trong lòng đau như cắt.