- Quản gia!
Hoàng Thiên nằm trên giường, mắt vẫn chưa mở nhưng như mọi ngày cậu gọi ông ta vào để phục vụ vào để phục vụ cho bữa sáng.
Một lúc sau vẫn không thấy động tĩnh gì nên cậu cựa mình tỉnh dậy, mọi thứ xung quanh cứ vòng vòng, cậu lắc đầu quầy quậy, cảm giác chóng mặt khiến cậu như mờ dần với mọi vật xung quanh, cho đến khi:
- Hoàng tử dậy rồi hả?
Quan Nghi từ đâu bước vào, trên tay cầm một ly trà nóng. Điều đáng nói là cô nàng đang mặc chiếc áo sơ mi trắng của Hoàng Thiên.
- Cô... làm gì ở đây?
Cậu bất ngờ và bây giờ mới thật sự tỉnh giấc và nhận ra đây không phải phòng của mình.
- Sao tôi lại ở đây?
- Bạn quên rồi sao, đây là phòng của mình, hôm qua bạn uống say không về được nên mình đưa bạn về đây...
- Sao không nhớ gì cả?
Cậu cố lật lại trí nhớ nhưng đến đoạn cậu uống ly rượu rồi chuẩn bị về thì không nhớ thêm gì.
- Bạn... bạn thật là quá đáng. Rõ ràng bạn uống nhiều rượu quá đến nỗi không tự về được nên mình phải đưa bạn về phòng mình. Ai ngờ... ai ngờ bạn lại có thể làm ra những chuyện đó với mình.
Quan Nghi bắt đầu khóc, nước mắt lăn dài trên má kèm theo những tiếng khóc khiến Hoàng Thiên rối bời.
- Không, không, thể nào... tôi...
- Bạn bảo mình phải đối diện với mọi người thế nào đây, mình thật sự rất sợ hãi, gia đình mình sẽ phải làm sao đây, mình phải sống thế nào đây... huhu...
Cô nàng càng khóc thì càng làm cho cậu khó nghĩ. Nhưng rồi cậu cũng đưa ra quyết định với khuôn mặt miễn cưỡng và khó chịu.
- Xin lỗi, tôi... tôi... sẽ chịu trách nhiệm với cô.
Quan Nghi ôm chầm lấy Hoàng Thiên, vẫn chưa thôi khóc nhưng trên đôi môi tà mị xuất hiện một nụ cười tà mị bán nguyệt đầy mãn nguyện.
Chiều:
Sau bữa trưa, cô quay lại lớp học, hai đứa đang cười nói vui vẻ thì bỗng dưng gặp Quan Nghi:
- Kim Như, chúng mình nói chuyện một lát đi.
- À, ừ!
Cô đáp và bảo Mộc Đình đi trước rồi cùng Quan Nghi đi ra vườn hoa.
- Có chuyện gì vậy?
Cô thắc mắc.
Quan Nghi không nói gì, chỉ khóc lóc làm cô cảm thấy lúng túng và thật khó hiểu.
- Bạn sao vậy? Sao lại khóc chứ, bạn đau chỗ nào à?
Cô lo lắng.
- Tối qua là sinh nhật của mình, Hoàng Thiên đã đến mình cảm thấy rất bất ngờ. Tối đó vì quá vui mà Hoàng Thiên đã uống nhiều rượu và say đến nỗi không thể về được. và rồi Hoàng Thiên và mình đã...
Cô ta nói giọng nghẹn lại, nước mắt cứ tuôn ra.
Cô bất ngờ khi nghe được, cô không thể nào tin được vào những điều đó.
- Mình không tin, Hoàng Thiên không phải là loại người như vậy.
- Mình biết bạn sẽ không tin nhưng điều đó là sự thật. Sẵn đây mình nói bạn biết luôn thật sự mình đã rất thích Hoàng Thiên. Chuyện cũng đã đến đây nước này, mình mong bạn hãy rời xa cậu ấy.
Quan Nghi tiếp tục với giọng đầy dứt khoát.
Sau khi nghe Quan Nghi nói thật sự khó tin và đau lòng. Nghĩ lại lúc sáng biểu hiện của Hoàng Thiên rất lạ, cậu ấy có vẻ gì đó như lảng tránh cô, phải chăng đã có chuyện gì. Nhưng cô vẫn tin vào cậu ấy: " tình yêu chính sự tin tưởng vào lẫn nhau cho dù gặp bất cứ trắc trở nào thì chỉ cần đặt niềm tin vào nhau thì sẽ vượt qua tất cả." ( gió và mây)
Cô vẫn quyết định đi tìm cậu ấy để hỏi rõ mọi chuyện.
- Cô đúng là đồ ngốc, Hoàng Thiên đâu phải là loại người như vậy, tôi đã cho thuốc mê vào ly rượu khiến cho cậu ấy không biết được gì, có như vậy kế hoạch của tôi mới thành công và cô sẽ không bao giờ có được cậu ấy.
Gương mặt đau khổ của cô nàng được thay bằng sự thỏa nguyện với nụ cười đắc thắng. Nhưng Quan Nghi đã không biết rằng mình vô tình nói ra sự thật khi Vương Tử Kỳ đã tình cờ nghe được tất cả.
- Mình đoán không sai mà, cô ta là con người giả tạo đầy mưu mô, bề ngoài tỏ ra ngây thơ, trong sáng nhưng bản chất là một con người hiểm độc.
Tình yêu ra ánh sáng, nhân cách đi vào bóng tối!!!