Cô đã chạy về lớp để tìm Hoàng Thiên nhưng cậu không có ở đây, có thể cậu ấy đang ở trên sân thượng, cô nhanh chóng đi lên đó.
Khi tới nơi, cô thấy Hoàng Thiên đang đứng gần lan can, ánh mắt như vô hồn nhìn vào khoảng không vô tận.
- Hoàng Thiên, em có chuyện muốn nói với anh.
Cô tiến lại gần cậu ấy.
Hoàng Thiên im lặng, cậu chỉ khẽ nghiêng đầu rồi lại nhìn ra phía trước.
- Chuyện giữa anh và Quan Nghi... có phải là sự thật không?
Cô bình tĩnh nhất để có thể nói cho hết câu.
Không khí im lặng đến ngạt thở, cô chỉ mong được cái lắc đầu của cậu ấy nhưng:
- Là sự thật!
Shock...là cảm xúc của cô bây giờ, tim cô đau nhói.
- Em thật ngốc khi đã tin anh quá nhiều.
Giọng cô nghẹn lại, nước mắt dần lăn xuống làm hoen ướt bờ mi. Mới ngày nào Hoàng Thiên là người đã giúp cô không khóc nhưng bây giờ chính cậu đã làm tôi đau.
- Tôi là người gây chuyện... Tôi thật sự có lỗi với em, tôi chỉ mang lại đau khổ cho em, nhưng...
Hoàng Thiên vẫn nói nhưng không nhìn cô.
- Thôi đi, đừng nói nữa!
cô cắt ngang lời nói của cậu, từng giọt nước mắt cứ rơi xuống, từng lời nói thốt ra như ngàn mũi kim châm vào tim mình. Cô không thể đứng đây thêm nữa, cô như ngạt thở, lòng quặn đau.
Cô còn tưởng suốt đoạn đường còn lại Hoàng Thiên sẽ là người bên cô, bảo vệ cô nhưng có lẽ cô đã nhầm rồi, một khi niềm tin đặt sai vị trí nó sẽ phản tác dụng chỉ đem lại cho ta niềm đau khổ mà thôi. Cô chạy đi trong hai hàng nước mắt.
- Anh làm mình tổn thương vô cùng. Từ nay em không muốn gặp lại anh nữa.
Hoàng Thiên đứng đó, không quay lại nhìn cô, phải chăng cậu đang che đi nỗi đau một cách thầm kín.
Sân sau của trường:
- Tử Kỳ, khoan đi đã, nói chuyện với anh một lát!
Mã Nhân tình cờ gặp Tử KỲ khi đang đến lớp, anh chạy theo kéo tay Tử Kỳ lại và dùng những lời trêu chọc cô nàng.
- Làm gì mà hấp tấp, vội vã vậy?
Mã Nhân vẫn chạy theo.
- Lại là anh, bỏ tay tôi ra, đúng là phiền phức mà.
Tử Kỳ nói giọng hậm hực, nét mặt đầy khó chịu.
- Anh thật sự thích em mà, em sao lại nói anh phiền!
Anh chặn đường của cô lại.
- Đồ vô duyên, anh không có việc làm à, mau tránh ra.
Cô nàng đẩy anh ra định đi nhưng anh kéo tay cô lại.
- Lại gì nữa đây?
Cô nàng giận dữ quát lớn.
Anh định nói tiếp thì vô tình nhìn thấy tôi chạy ngang qua.
- kia chẳng phải là Kim Như sao, hình như đang khóc, chắc có chuyện gì xảy ra rồi, mình phải đi xem thử.
- Thôi hôm sau nói chuyện với em tiếp, anh đi đây!
- Hôm sau, anh đừng theo tôi nữa!
Cô nàng nói to khi anh đã chạy xa, nhưng chợt cười ngay sau đó.
- Kim Như vừa chạy đi, chắc biết được chuyện đó rồi, mình có nên nói cho cô ta biết sự thật không? Tử Kỳ suy nghĩ.
Vườn hoa:
Cô ngồi phịch xuống bãi cỏ, trong đầu vẫn không thôi nghĩ về Hoàng Thiên, chỉ trong tích tắc, tất cả đều trở về con số không tròn trĩnh. Giờ đây, cô lại thấy cô đơn và thất vọng, cô lại quay lại ra cô của cô lúc trước, ngồi khóc một mình không có ai.
- Em làm sao vậy Kim Như?
Tiếng nói từ xa của anh Mã Nhân khiến cô giật mình, vội gạt đi nước mắt và gượng cười.
- Thì ra là anh, sao anh biết em ở đây mà tới?
- Anh tình cờ thấy em chạy qua, mà em khóc phải không, có chuyện gì sao?
- À...em... em đâu có khóc chỉ là bụi bay vào mắt thôi mà!
Cô né tránh câu hỏi của anh rồi lấy tay dụi mắt.
- Em đừng nói dối, hãy nói anh biết, đừng cô giấu trong lòng.
- Thật ra, em đã luôn tin tưởng một người, em cảm thấy rất vui khi ở bên cạnh người đó. Nhưng khi em biết được người đó...
Cô kể hết mọi chuyện cho anh nghe, nỗi lòng cô cũng được nhẹ đi phần nào.
- Em đang nói tới Hoàng Thiên?
Anh hỏi lại tôi.
Tôi không nói gì chỉ nhẹ gật đầu.
- Sao cậu ta có thể làm như vậy chứ, anh phải đi gặp cậu ta.
Mã Nhân dứt lời thì lập tức chạy đi.
- Anh Nhân...
Cô gọi nhưng không kịp, anh đã chạy mất hút, cô thở dài rồi đi về lớp.