Không khí thoáng qua se lạnh, đâu đó trên những tán mây xuất hiện vài bông tuyết nhỏ đang báo hiệu một mùa đông nữa đang tràn về.
Thế là năm học thứ hai của cô kết thúc. Với bao nhiêu là những vui buồn tuổi học trò trong những giờ giải lao ngắn ngủi hay đi chơi với. Với cô thì những tiết học được bên ngoài còn nhiều hơn cả những nhà trường dạy. Đang mải mê suy nghĩ thì tiếng hét của Mộc Đình ngoài cửa khiến tôi giật mình quay lại:
- Kim Như... bảng thông báo kết quả khu công sự không có gì thay đổi. Bạn vẫn xếp thứ hai sau Hoàng Thiên.
Cô khẽ cười.
- À, em nhớ nhà quá à. Mình về thôi hai chị.
Đình nhìn hai chị của mình, họ gật đầu rồi kéo nhau về phòng của mình xếp đồ đạc để trở về vương quốc Thủy Liêm ngay sau đó.
Kì nghỉ đông vừa mới bắt đầu nhưng trường học lại không thấy tổ chức gì, có lẽ có chuyện gì đó rồi. Cô suy nghĩ rồi về phòng chuẩn bị đồ để về vương quốc Xá Vệ. Cứ nghĩ đến đó thì lại thấy háo hức vô cùng.
Cô đang đi trên dãy hành lang , tự nhiên lại không muốn đi ở sân trường nên cứ men theo lối mà đi ra cổng. Bỗng cô nghe vài tiếng xì xào ở đâu đó thì ra ở trong phòng giáo vụ. Chắc mấy giáo sinh đang bàn bạc gì đó. Cô không để ý định đi qua luồng thì sững sờ lại vì giọng nói " sang sảng" của một giáo sinh nào đó:
- Cái gì? Chuẩn bị có đại chiến sao?
- Rất tiếc nhưng đó là sự thật. Trận đại chiến Ngũ quốc này còn mạnh hơn gấp trăm nghìn lần trận đại chiến của mười lăm năm về trước.
- Quả cầu đen???
- Nó được hồi sinh vì tay mụ phù thủy đáng sợ đó. Chỉ còn thiếu đúng một mảnh nữa thôi thì tất cả...
Nghe đến đây, cô chợt nghi ngờ gì đó về sợi dây chuyền tôi đang đeo ở cổ. Sợi dây có mặt là miếng ngọc bích có vẻ như bị vỡ ra từ thứ gì đó nếu để ý kĩ mới thấy được. Đang vùi đầu vào thứ thắc mắc thì ông quản gia cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
- Công chúa, người nghĩ gì mà chăm chú vậy?
- À, không có gì ạ.
Cô lắc đầu lia lịa rồi leo lên chiếc xe chuyển bánh đưa cô về nhà. Trên đường đi về, cô vô tình thấy Tử Kỳ. Tử Kỳ đang chờ phía trước thẩn thờ là hai từ có thể miêu tả về Tử Kỳ có lẽ không biết đến sự có mặt hiện giờ của cô. Sau khi chiếc xe dừng lại, cô mới bước xuống và gọi mấy lần mới dừng lại nhìn cô.
- Tử Kỳ, em đi đâu vậy?
- Thì ra là cô, xem ra ngôi vị công chúa cũng khá hợp với cô đó nhỉ?
- Em nói gì vậy, mau theo chị về nhà thôi!
Cô nắm lấy tay nó chân thành. Tử Kỳ hất tay tôi ra và giận dữ.
- Nhà à???...hứ...cô đã cướp mất của tôi tất cả mà cô lên giọng gọi tôi về nhà ư?...Cô đóng kịch cũng giỏi lắm.
- Tất cả mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi, em đừng như vậy nữa... em biết rõ người đứng sau giật dây để chúng ta trở mặt là ai mà. Chính là mụ phù thủy...
" Chát"
Một cái tát giận dữ của nó. Cô ôm mặt nhìn Tử Kỳ đã thay đổi quá nhiều, con người nó trở nên độc ác và nhẫn tâm quá. Bằng ánh mắt có chút tội lỗi Tử Kỳ nhìn cô rồi nhanh chóng trở về với trạng thái cũ, một ánh mắt sắc lẹm. Cô bắt đầu lo lắng cho tính cách của Tử Kỳ .
- Tử Kỳ à... chị xin lỗi nếu như đã làm em khó xử, nhưng em đừng có hành động theo cảm tính, chúng ta hãy bỏ qua mọi chuyện trở về hoàng cung đi...
- Muộn rồi... chỉ ngày mai thôi, tất cả sẽ chấm dứt. Cô cứ chờ đó đi, tôi sẽ không bỏ qua đâu.
- Khoan đã...
Cô níu kéo thì bị tay nó hất ra rồi Tử Kỳ bỏ chạy mất hút sau cánh rừng Thiên Tử. Quản gia vội chạy lại, ông ấy đỡ cô lên xe rồi lo lắng:
- Công chúa có sao không?
Cô lắc đầu rồi bảo ông cho xe chạy.
Tại cung điện Mùa Hè:
- Bệ hạ, chúng ta hãy tìm cách để ngăn cản trận đại chiến xảy ra, không để Ngũ quốc rơi vào tay mụ Lệ Hương Kỷ độc ác kia được. Người dân sẽ lầm than và khổ sở lắm.
Hoàng hậu Kim Ngọc chua xót nhìn quốc vương Hàm Tân.
Ngũ quốc: năm vương quốc của thế giới phép thuật, xếp theo một hình thoi với vương quốc Hoàng Ngọc nằm ở giữa lớn mạnh nhất. Ba vương quốc: Thủy Liêm, Xá Vệ và Kỳ Dương nối với nhau tạo thành một tam giác. Bồn nước này bị Biển Đen ngăn cách với vương quốc Quỷ Thần. Thế mới khó mà thăm dò được tin tức từ mụ phù thủy. Quay lại cuộc nói chuyện của hoàng hậu Kim Ngọc và vua Hàm Tân.
- Ta biết, ta đã thông báo cho mọi người rồi, hoàng hậu đừng quá lo lắng._ông đáp.
- làm sao thần thiếp không lo cho được. Con gái chúng ta đang gặp nguy hiểm vì nó đang đeo sợi dây chuyền chính là mảnh ghép cuối cùng của quả cầu đen. Mụ phù thủy sẽ tìm mọi cách để chiếm được nói cho mà xem...
- Không...không thể nào như thế được...
Cô sững sờ không dám tin những gì vừa nghe được. Vậy rốt cuộc cô là nguyên nhân dẫn đến trận đại chiến ấy. Cô tháo sợi dây chuyền ra nhìn nó mà lòng đau như cắt. Một giọt nước mắt rơi xuống chạm trên sợi dây bạc, cô đau xót.
21 giờ 30 phút:
Trên chiếc giường của mình, cô trằn trọc mãi không ngủ được. Trong lòng luôn cảm thấy bứt dứt, trí óc không ngừng suy nghĩ về những điều cô nghe lúc chiều.
- Kim Như, con ngủ chưa?
Tiếng mẫu hậu ngoài cửa khiến cô giật mình trở về với thực tại.
- Chưa mẫu hậu người vào đây có chuyện gì không?
Bà ấy mỉm cười hiền hậu xoa đầu cô.
- Không, lúc tối ta thấy con có vẻ không ổn nên bây giờ vào hỏi thử thôi. Con không khỏe chỗ nào à?
- Dạ...không...không...mẫu hậu. Con ổn mà. Chắc tại mệt đó thôi!
- Mẫu hậu...
Cô xúc động ôm lấy bà, tự nhiên muốn ở bên bà ấy da diết. Cô e rằng sẽ không bao giờ được ôm mẹ như bây gờ nữa. Khóe mắt chợt cay xè, cô cố kìm nén để che dấu cảm xúc của mình.
- Kim Như, con sao vậy?
Bà ấy hơi bất ngờ trước hành động của tôi.
- Dạ không... con thấy rất ấm áp khi được nằm trong vòng tay của mẫu hậu... con cũng thấy... hạnh phúc vì mình có một người mẹ hiền hậu và yêu thương con... rất hạnh phúc.
Cô cười buồn.
- Con bé này...
Bà âu yếm xoa xoa lưng cô.
- Con xin lỗi vì không thể ở bên chăm sóc mẫu hậu và phụ vương được nữa. con thật sự xin lỗi.
Bầu trời màn đêm hôm nay đến đáng sợ, đen tối không một chút ánh sáng, thỉnh thoảng lại có vệt sáng xé toạc màu đen của những tia chớp nhoáng. Phải chăng đó là dấu hiệu của trận tử thần. Trận đại chiến sẽ không xảy ra nếu cô không tồn tại. Tự nhủ lòng mình mà như ứa ra nước mắt. Cô vẫn muốn được ở bên gia đình, bên người cô yêu thương lâu hơn tí nữa nhưng lại không thể được.
Cô không thể ích kỉ mà sống tiếp đẩy hàng nghìn người vào cảnh tan hoang cửa nhà. Cô rất sợ điều đó xảy ra. Nếu đau khổ của cô có thể đổi lại niềm vui cho bọn họ thì hãy để cô hứng chịu tất cả.