Shan Tuyết- Nữ Hoàng Của Mùa Đông

Chương 7: Chương 7


trước sau


Lúc sau, Dương Thế Hàn từ đâu đi tới chỗ cô và ngồi xuống bên cạnh cô..

- Em làm gì ngồi đây một mình vậy, không đi luyện tập sao?

- Em cảm thấy hơi mệt nên ngồi đây thôi.

- Nhìn em có vẻ hơi buồn đó. Có chuyện gì sao?

- Không có chuyện gì hết.

- Hình như em cùng nhóm với Hoàng Thiên phải không?

- Dạ vâng!

- Vậy Hoàng Thiên đi đâu rồi?

- Cậu ấy có việc bận nên đã đi trước rồi.

Cô đáp gương mặt có chút thoáng buồn.

- Thôi em đi tập đã, gặp lại anh sau.

- Em ổn không có cần anh giúp gì không?

Dương Thế Hàn hỏi cô.

Kim Như lắc đầu rồi tạm biệt Thế Hàn không quên cười một cái.

Cô dắt con ngựa của mình đi sâu vào trong rừng nơi có nhiều sát thủ được dàn xếp sẵn đang chờ đợi, mà không có Hoàng Thiên.

"Cậu ta thật là quá đáng tại sao lại bỏ rơi mình vào lúc này, người kiểu gì không biết." Cô càm ràm.

Vì mải mê suy nghĩ mà quên mất cô đã đi lạc đường, nhưng không phải nói là đến nơi những sát thủ đang ẩn nấp. Giờ cô mới thấy tận mắt những sát thủ đeo mặt nạ ấy đang đứng bao vây cô. Lúc này cô này là để tôi thử sức linh lực của mình.

Cô vẫn đang ngồi trên ngựa, tập trung tinh thần về những tên sát thủ đang cưỡi linh thú đó chúng lao về phía cô và liên tục tung chiêu, bằng sự phản xạ nhạy bén cô đã tận dụng năng lực để đóng băng bọn chúng.

Cô tiếp tục dùng linh lực tuyết của mình phóng ra nhiều bông tuyết đâm vào những tên sát thủ còn lại, chúng tan biến thành những hạt cát. Nhiệm vụ của cô đã xong, cô kéo dây cương điều chỉnh con ngựa quay về trường, thì đột nhiên cô thấy có vật gì đó đang bay thẳng tới phía sau lưng mình, cô quay lại nhưng không kịp nữa rồi tia sáng đen ấy đã đâm vào vai của cô làm cho cô ngã xuống ngựa.

"Đau quá đi mất! Cái gì vừa xuyên qua vậy không biết?"

Cô ôm lấy bả vai của mình mà cảm thấy đau đớn, có lẽ nó đang rỉ máu. Cô cảm nhận được điều gì đó nhưng mọi thứ cô nhìn thấy giờ đã dần mờ đi, cô đang bước ra khỏi đây mà không biết rằng phía đằng xa, sau gốc cây kia có một kẻ đang mỉm cười mãn nguyện.

Chút sức lực cuối cùng của cô đã hết, cô khụy gối xuống bất tỉnh. Nhưng nụ cười đó lập tức tan biến khi Hoàng Thiên chạy tới và không ngừng gọi tên cô:

- Kim Như...

Kẻ bịt mặt này nhìn về phía Hoàng Thiên và suy nghĩ, đôi mày hơi nhíu xuống:

- Hoàng tử chính người đã làm hại cô ta, vốn dĩ ta định bỏ qua cho cô ta nhưng chính người, chính người đã hại cô ta. Nếu có hận thì cũng chỉ có thể hận bản thân mình thôi.

Mấy ngày liền Kim Như không đến lớp lí do là vì vết thương hơi sâu nó làm giảm linh lực của cô nhưng nhờ sự chăm sóc của Hoàng Thiên cô đã khỏe hơn nhiều.

Sau hai ngày bất tỉnh, cô đã tỉnh dậy và thấy Hoàng Thiên đang ngủ với tư thế ngồi ở ghế sô pha của mình. Không muốn Hoàng Thiên tỉnh, nên cô lấy chăn đắp lên người cậu.

Cô ngồi xuống bên cạnh nhìn Hoàng Thiên, giờ đây cô mới nhìn kĩ hơn khuôn mặt lạnh lùng của cậu, một vẻ đẹp gì đó không lối thoát nhưng ẩn chứa sâu bên trong đó là một con người nội tâm ít bộc lộ cảm xúc, đôi khi lạnh lùng vô tâm nhưng cô cảm nhận được sự an toàn khi ở bên cạnh cậu ngay lúc này.

Hoàng Thiên choàng tỉnh, Hoàng Thiên đã lên tiếng làm cô hơi ngại và đỏ hết cả mặt phải quay sang chỗ khác:

- Làm gì nhìn tôi chằm chằm vậy?

- Không có...

Cô nhanh trí đáp lại.

- Cậu lại cứu tôi lần nữa, cám ơn cậu.

Cô nói một cách chân thành.

- Có nhớ ai đã đánh lén không? Khi tôi tới thì cô đang nằm bất tỉnh rồi.

Hoàng Thiên thắc mắc hỏi.

- Tôi không nhớ rõ, chỉ biết người đó mặt đồ màu đen, còn cái khác thì tôi không biết.

Hoàng Thiên không nói gì, khuôn mặt tỏ ra đang nghi ngờ ai đó nhưng lại thôi rồi Hoàng Thiên cầm chiếc áo choàng vụt đi với tốc độ ánh sáng và cô sẽ không biết rằng chính Hoàng Thiên đã tự cắt tay mình lấy máu để chữa lành vết thương ở bả vai của cô, đã hao tổn không ít sinh lực để hút hết độc trong người cô ra.

Còn mình cô trong căn phòng này, nơi ở của Hoàng Thiên chính xác là tại cung điện Hoàng Gia mà lần trước cô tới. Cô đang suy nghĩ vẫn vơ thì một cô gái bước vào, theo cách ăn mặc thì đây là cung nữ, cô ấy cúi đầu một cái tỏ vẻ tôn trọng nói:

- Tiểu thư Kim Như, có ba công chúa họ Mộc muốn gặp cô, trong hai ngày cô bất tỉnh họ thường lui tới nhiều lần. Vậy...

- Cô cho họ vào đi, tôi cũng muốn gặp họ, cảm ơn cô.

Cô đáp mỉm cười một cái.

- Kim Như tỉnh rồi.

Với giọng nói nhẹ nhàng cô mỉm cười đáp:

- Mình cũng khỏe rồi, mấy ngày liền mình không gặp mọi người, mình thật sự thấy nhớ đó.

- Như làm tụi mình lo lắng quá, được tin Như bị thương mình đến thăm nhưng Hoàng Thiên không cho vào, vì không muốn ai làm phiền Như trong thời gian trị thương.

Mộc Lan nói.

- Nhưng ai đã làm hại Như, Như có biết người đó dùng linh lực gì không?

Mộc Tiên thắc mắc.

- Mình cũng không biết, người này đã dùng ám khí à mà không là một thứ ánh sáng màu đen để hại mình, nhưng nó không phải quá mạnh để cướp mất mạng của mình.

- Ánh sáng đen, không lẽ nào... là tà thuật hắc ám của Quy Thần.

Cả ba người đều sững sờ khi nghe thấy điều này.

- Tà thuật hắc ám, đó là gì vậy?

Cô không giấu nổi sự thắc mắc.

- Đó là một loại ma thuật tà đạo, không được phổ biến trong giới pháp sinh, vì nó rất nguy hiểm. Một khi đã ra tay thì mạng sống khó giữ. Nhưng đã lâu rồi nó không xuất hiện. Sao giờ đây nó quay trở lại?

Mộc Lan nói, khuôn mặt có chút lo sợ.

- Điều này cho thấy trong giới pháp sinh lại sắp có trận đại chiến rồi.

Mộc Đình nói.

- Vậy không có ai có thể hóa giải được sao?

Cô thắc mắc.

- Duy chỉ có một người đó là vị hoàng hậu Kim Ngọc của vương quốc Thiên Vương mới có thể làm được. Nhưng theo thông tin truyền ra họ phát hiện chính người này là một pháp sinh trong Hắc ám nên đã bị xử tử rồi.

Mộc Tiên nói.

- Nói như vậy, thì không có một ai đánh đuổi được phép thuật này?

- Có lẽ vậy!

Mộc Đình thở dài một cái.

- Kể cả người có phép thuật cao cường như Hoàng Thiên cũng không thể sao?

- Hoàng Thiên thì cũng có thể, vì phép thuật tổng hợp của cậu ấy và cậu ấy sở hữu sức mạnh của lửa chỉ kìm hãm được một phần nào đó của nó trong thời gian ngắn nên cũng khó nói lắm.

Mộc Lan nhìn vai cô và trả lời.

Cô suy nghĩ hồi lâu và lắc đầu.

- Thật lợi hại..

.- Điều đáng nói ở đây tại sao Như lại là đối tượng của pháp sinh Hắc Ám này, Như có thù với ai không?

Mộc Tiên nói.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!