Tại điện Thiên An:
Rất nhiều ngự y được điều đến khám bệnh cho Hoàng Thiên nhưng nhận lại là cái lắc đầu tuyệt vọng:
- Xin thái hậu hãy tha thứ cho thần tội bất tài, bệnh của bệ hạ...thần...không thể chuẩn đoán được.
- Ngươi nói gì, ngươi làm ngự y kiểu gì vậy, nếu ngươi không chữa trị cho bệ hạ thì ngươi phải chết.
Thái hậu ngọc Bích quát lớn khiến ông ngự y hoảng sợ vội quỳ xuống lạy:
- Xin thái hậu bớt giận, cho dù người có giết thần thì thần cũng không có cách nào để tự cứu mình được. Thần cam chịu nhưng thật sự sức khỏe của bệ hạ...càng lúc càng tệ hơn. Thần vô dụng nhưng căn bệnh mà người đang mắc phải là tâm bệnh. Chỉ có bệ hạ mới cứu mình được, ngoài ra không ai có thể được thưa thái hậu...
- Ý ngươi là không có thuốc chữa trị sao?
Bà nổi cáu nhưng tuyệt vọng như gục ngã. Cung nữ đứng cạnh đỡ lấy bà, tay quản gia mới xua tay cho ngự y lui đi rồi bảo cung nữ dìu bà về cung nghỉ ngơi.
Vừa lúc, hai cặp đôi Mộc Đình, Thế Hàn, Tử Kỳ và Mã Nhân bước vào. Biết được tình trạng của cậu khuôn mặt ai nấy đều lo lắng, nhìn Thiên tiều tụy trên giường bệnh, tay quản gia nhìn cậu ấy thở dài nói:
- Suốt đêm qua bệ hạ mê sảng luôn gọi tên công chúa kim Như không ngừng, mồ hôi toát ra khiến cả hoàng cung rất sợ hãi. Sáng nay người được cho uống thuốc an thần nên tình trạng đã khá hơn một chút nhưng không biết bao giờ bệ hạ nói tỉnh nữa, tôi quả thật rất lo lắng.
- Kim Như khác quá, mình không thể tin nổi cô ấy lại trở thành một người hoàn toàn khác, máu lạnh, vô tình.
Mộc Đình thở dài.
- chị ấy mới về cung sáng nay, mình có chào mà chị ấy nhìn không đáp khiến mình nghĩ chị ấy vẫn còn rất giận mình chuyện 5 năm trước.
Tử Kỳ ngồi xuống ghế buồn bã, cô đã không còn là đứa em gái đáng sợ kia nữa rồi.
Họ đi ra ngự hoa viên ngồi nói chuyện. Nhân mới nắm lấy tay Tử Kỳ an ủi cô:
- em đừng nghĩ vậy, em cũng đã thay đổi rất nhiều, anh tin là nó không còn giận em đâu. Kim Như luôn tha thứ cho người khác mà.
- Hoàng Thiên bị như vậy, chúng ta sao có thể ngồi ngơ nhìn bệ hạ bệnh càng nặng được. Phải tìm cách gì thôi.
Mộc Đình lo lắng.
- Muốn cởi dây phải tìm người thắt dây, chỉ có Kim như mới là người duy nhất làm được điều ấy.
Thế Hàn đan chéo tay ngồi vẻ trầm tư.
- Bây giờ cô ấy như vậy thì sao có thể đây?
Tử Kỳ thắc mắc.
- Đó là việc chúng ta cần làm bây giờ, có lẽ nó quá hoảng sợ và chịu nhiều đau khổ trong quá khứ nên bây giờ mới thay đổi như vậy. Anh tin là có cách.
Mã Nhân nhìn mọi người thầm cười như đã có kế hoạch.