Shan Tuyết- Nữ Hoàng Của Mùa Đông

Chương 79: Chương 79


trước sau


Chỉ còn một tiếng nữa là lễ đính hôn sẽ diễn ra như dự kiến. Bá Lộc trong bộ vest đen rất lịch lãm đang đón chào mọi người. nhưng tuyệt nhiên chưa thấy người đứng đầu của Ngũ Quốc. Anh hiểu lý do, trong khi mọi người đang nhộn nhịp ở ngoài, anh đi vào một góc rồi nhìn chiếc đồng hồ trên tay, còn 30 phút nữa, anh nhẹ nhàng lấy ra túi quần một vật.

- Nếu em đến có nghĩa là em tha thứ cho anh, Kim Như.

- Công chúa, chỉ còn 20 phút nữa, cô hãy để chúng tôi trang điểm.

Cung nữ nhìn cô như van nài. Trong khi cô đang bỏ ngoài tai tất cả, trong đầu đang xuất hiện rất nhiều chuyện.

Hoàng Thiên đi vào ngôi trường Hoàng Gia, anh lặng lẽ bước và nhìn khắp nơi đã từng rất quen thuộc với anh và rất nhiều kỉ niệm như chỉ vừa mới ngày hôm qua thôi, tất cả như cơn gió thổi ngang qua trước mặt chỉ để lại nỗi đau và nhớ phải nhớ vô cùng.

Anh bước tiếp, nhìn lên dãy phòng học, mắt cậu chợt dừng lại ở phòng phép thuật tổng hợp. Nhìn xuống chiếc bàn trống vẫn còn đó. Chợt hình ảnh người con gái ấy đôi mắt màu khói, tóc vàng đang ngồi đó nhìn anh mỉm cười. Là cô gái anh đã, đang rất yêu và rất nhiều.

Ngôi trường đã rất lâu không có người tới vì nó đã đóng cửa sau đại chiến. Khung cảnh tĩnh lặng, xào xạc vài chiếc lá giữa sân trường cùng với màn tuyết trắng đang rơi nhẹ càng gợi lên hình ảnh người con gái ấy đang đứng xem thông báo kết quả như thường lệ.

Anh quan sát rất kĩ, anh bước tiếp rồi dừng chân trước cửa phòng thuốc, cô gái đang ngồi trên chiếc ghế gương mặt quá quen thuộc và chàng trai rất ân cần băng bó vết thương cho cô gái. Một việc mà chàng trai chưa từng làm đối với ai khác. Khóe mắt anh chợt nhòe dần, nhòe dần trong hàng nước mắt. Anh ôm lấy tim mình, nó lại nhói lên từng đợt và máu lại hộc lên miệng phun ra ngoài. quản gia vội đỡ lấy Thiên, anh đẩy hắn ra rồi bước tiếp, bàn tay chống lên tường, cố gắng đứng vững để không ngã quỵ. Anh đang dừng lại trước khu sân rộng nơi tổ chức cuộc thi hoa khôi nơi mà người con gái đã hát ca khúc "rung động".

chợt, Hoàng Thiên cười, anh gỡ chiếc khăn đang quấn ở cổ ra nhìn một hồi. Một giọt nước mắt rơi xuống chiếc khăn thật mặn đắng – giọt nước mắt trên khuôn mặt đang cười. Tuyết như đang rơi dày hơn, anh xiết chặt nó rồi buông một câu đau khổ:

- Lạnh! Ngươi có lạnh không?

Tay quản gia không rõ cậu định nói gì:

- Bệ hạ...

- Lạnh ở tim kìa!

Giọng yếu ớt, khuôn mặt cậu ấy nhợt nhạt dần. máu lại từ miệng trào ra ngoài, nhỏ xuống đẫm chiếc khăn màu xám. quản gia một lần nữa hốt hoảng.

- Bệ hạ... bệ hạ.

Lần này Hoàng Thiên không đứng vững được nữa anh khuỵ xuống.

- Người đừng kháng cự nữa, nguy kịch quá rồ... bệ hạ cần trở về cung ngay lập tức.

- Không... mau đưa ta đến hồ Quang Điệp, sẽ không kịp mất.

ANh thở dốc, cơ thể mất quá nhiều máu, cái lạnh thấu xương càng làm tình trạng của anh trở nên tồi tệ hơn. Nhưng, Hoàng Thiên đang biết rõ, anh không còn nhiều thì giờ nữa, anh muốn đến nơi đầu tiên anh đã gặp người con gái ấy, người con gái đã rời xa anh mãi mãi.

- Công chúa, không kịp nữa rồi chỉ còn 10 phút nữa, chúng tôi xin cô.

Cô vẫn ngồi nhìn mình trong gương, tâm trạng bất an vẫn chiếm lĩnh trong suy nghĩ, cô có cảm giác như mình sắp mất đi thứ gì đó rất quan trọng. Chợt cô liếc nhìn bàn tay của mình, chiếc vòng vẫn thường đeo đâu mất, cô nhận ra thứ đó rất quan trọng với mình. Cô nắm lấy cổ áo của cô cung nữ giọng không thể đáng sợ hơn:

- Cái vòng... cái vòng tay đâu?

- Dạ...

Cô ta hốt hoảng mặc dù đang rất sợ và bất ngờ trước hành động của cô.

- Tôi hỏi chiếc vòng tay đâu?

- Cái đó... Thiển tây vương... đã cầm từ sáng lúc cô chưa dậy...

Cô buông tay rồi vội vã chạy đi, để lại trong mắt các cung nữ một cảm giác kinh hoàng như vừa gặp tử thần.

"Rầm" cô phóng ra ngoài mặc dù chiếc váy không dễ dàng để duy chuyển chút nào.

Nước mắt cô lăn dài xuống, làm ướt hàng mi. Cô guồng chân chạy thật nhanh xé tan cái lạnh buốt của màu đông. Cô sợ quá muộn, sợ đánh mất người con trai ấy. Tim cô quặn lên khi nghĩ về anh về những điều anh phải chịu đựng.

- Anh không được rời bỏ em, Hoàng Thiên... hãy chờ em!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!