- Ngươi là ai?
Bạch Lập Thanh nhìn đối phương tùy ý vung tayđã chặn được trọng quyền của mình, y lập tức biết rõ mình không phải đối thủ của người ta.
Bởi vì mình đã có chuẩn bị trước mà xuất quyền, nhưng người ta chỉ tùy ý ra tay đã phá quyền của mình.
- Phong Cẩu.
Người kia chỉ đơn giản nói ra hai chữ, sau đó liền xuất quyền hướng trước ngực Bạch Lập Thanh đánh tới.
Bạch Lập Thanh nghe đối phương tự báo là Phong Cẩu, lúc này lại cànghoảng sợ. Cái tên này y đã nghe nói qua, là một trong thập đại kim bàiđả thủ của Hồng bang, công phu của gã điên cuồng ác liệt, rất nhiềungười đều không phải là đối thủ của gã.
Thế nhưng trong đầuBạch Lập Thanh cũng chỉ nghĩ thoáng qua như vậy, thấy Phong Cẩu vungquyền đến, Bạch Lập Thanh liền đưa tay trái lên đón đỡ, tay phải cũngđồng thời đánh ra một quyền.
Phong Cẩu tất nhiên không phảilà hư danh, gã làm sao có thể bị Bạch Lập Thanh dễ dàng đánh trúng. Chonên khi Bạch Lập Thanh đỡ chiêu của mình sau đó dùng tay phải xuấtquyền, gã liền động thủ. Gã xoay người, lách né quyền, sau đó dùng tốcđộ cực nhanh tiến đến sát bên người Bạch Lập Thanh, nhằm thẳng huyệtthái dương mà đánh.
Bạch Lập Thanh thật không ngờ động táccủa Phong Cẩu lại nhanh như vậy, biết mình lúc này muốn đổi chiêu đãkhông còn kịp nữa. Rơi vào đường cùng, Bạch Lập Thanh đành phải lùi mộtbước, đưa vai của mình ra hứng trọn một quyền của Phong Cẩu.
- Phanh!
Một tiếng trầm đục vang lên, Bạch Lập Thanh trúng chiêu, lúc này y cảmgiác như toàn bộ cánh tay tựa hồ bị người ta dỡ xuống, toàn bộ cánh tayđều nâng không nổi lên.
- YAAAA…!
Lại là một tiếng hét lớn, Phong Cẩu một chiêu đắc thủ liền tiếp tục tấn công, lại mộtcái quét chân dài thẳng hướng về phía chân Bạch Lập Thanh. Gã biết rõBạch Lập Thanh trúng chiêu sẽ lập tức dừng lại, cho nên gã muốn lợi dụng lúc này dùng một kích đem Bạch Lập Thanh đánh ngã xuống đất, sau đóchậm rãi mà chả đạp y.
Bạch Lập Thanh cố nén đau đớn ở cánhtay, cả người nhảy lên tránh thoát được một kích này của Phong Cẩu, sauđó cả người y lui về phía sau vài bước.
Bạch Lập Thanh vừa mới lui về, những người nãy giờ đứng phía sau y liền chạy đến bên người.
- Thanh ca, như thế nào rồi? Anh không có chuyện gì chứ!
- Thanh ca, gắng chịu đựng, chúng tôi đã gọi điện thoại cho thiếu gia rồi, đoán chừng cậu chủ hiện tại đang chạy đến đây.
- Thanh ca, chúng tôi cùng tiến lên đánh cái tên Phong Cẩu kia a.
Thủ hạ Bạch Lập Thanh toàn bộ đều lao đến đối với y nói muôn lời hỏi thăm.
- Không thể để cho bọn hắn đập phá khách sạn Đế Hào, cho dù chết chúngta cũng phải đợi được thiếu gia đến, mọi người cùng nhau xông lên.
Nghe được có tiểu đệ nói hắn thực đã gọi điện thoại cho thiếu gia, Bạch Lập Thanh liền thấy nhẹ nhõm. Sau đó y nhìn tình hình đại sảnh, biết rõ mục đích của Hồng Cường đến đây là để đập phá khách sạn và làm mất mặtBạch gia. Cho nên y quyết tâm liều mạng không để Hồng Cường ở đây mà múa võ dương oai, muốn làm gì thì làm.
Bạch Lập Thanh vừa thốtra, lập tức phía sau y những huynh đệ kia nguyên một đám liền hô to rồinhằm hướng Phong Cẩu phóng tới. Ngày bình thường, Bạch Lập Thanh đối sửvới người dưới tay mình cũng không tệ, cũng không có chuyện lớn ăn hiếpnhỏ, cho nên mọi người đều xem y như huynh đệ. Hiện tại Bạch Lập Thanhbị thương, những người này sao có thể không xông lên mà báo thù cho ychứ.
- Giết hắn, đem tên Phong Cẩu này vây lại, vì Thanh ca báo thù.
Không biết ai hô một câu như vậy, sau đó bảy tám người sau lưng Bạch Lập Thanh đồng thời lao lên, vây Phong Cẩu ở giữa.
Phong Cẩu miệt thị nhìn thoáng qua mấy người đang vây quanh mình, sauđó một tiếng cười lạnh. Cũng không nói chuyện chỉ nhấc chân lên đá liêntiếp.
Một cước trước hết đá bay một người gần mình nhất, chỉthấy người vừa bay ra hai tay ôm hạ bộ mà rên rỉ rất thống khổ, đoánchừng y muốn sinh con đẻ cái chắc là không được nữa rồi.
Mộtcước đá ngã một người, Phong Cẩu cũng không có dừng tay như vậy, tráilại gã liền tung một cước đá móc sau, sau đó lại móc trước, chiêu thứclien hoàn không ngừng được sử dụng, làm mấy người đứng xem hoa cả mắt,đếm không xuể.
Chừng khoảng hai phút đồng hồ sau, toàn bộ bảy tám người vừa nãy vây quanh gã đều nằm trên mặt đất, rên la đầy thống khổ.
Trên lầu hai khách sạn Đế Hào, một đám người đang đứng trong một cănphòng có cửa sổ thủy tinh trong suốt quan sát một màn này.
- Mộc Lan tỷ, thật không ngờ hôm nay chúng ta tới đây ăn cơm còn có thể chứng kiến một màn biểu diễn đặc sắc như thế.
Một người mặc quần jean màu đen bó sát người, áo sơ mi T-shirt ngắn tay in hoa văn ngựa vằn, cổ áo hình chữ V xẻ xuống rất thấp, lộ ra xươngquai xanh xinh đẹp cùng hai khe núi như ẩn như hiện, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác nhỏ màu đen, thoạt nhìn hợp thời lại trong sáng trangnhã.
- Ai! Đan Đan à, em lúc nào cũng chỉ biết xem náo nhiệt, em cũng không nghĩ xem vì sao người của Hồng gia lại muốn làm khó người Bạch gia, ai cũng muốn đánh phá bố cục của thành phố Trung Sơn là sao.Phải biết đây là kinh đô của Đông Phương quốc, bố cục của thành phốTrung Sơn thực sự đã ổn định rất nhiều năm rồi, xem ra đây là có ngườimuốn cố ý thay đổi mấy thứ gì đó.
Cô gái được gọi là Mộc Lannày trên người khoác một bộ quần áo công sở màu trắng sữa, bên trong mặc chiếc áo nhung tơ cổ tròn màu bạc, làm cho vải vóc rực rỡ hẳn lên. Bộngực con gái của cô no đủ, khuôn mặt ung dung quyến rũ, trên sống mũimang một gọng kính màu tím, tất cả tạo nên một bộ dạng của nhân viên làm việc tri thức. Nhưng nếu nhìn kỹ, không khó để nhìn ra, chiếc kính nàyđã làm giảm đi phân nửa tư sắc của cô, thậm chí trong mắt phần anh khíkia cũng vì vậy mà thu liễm đi không ít.
- Hì hì, em biếtngay Mộc Lan tỷ tỷ lại suy nghĩ nhiều mà, chẳng qua chỉ là một sự hiểulầm nho nhỏ, tại sao có thể có nan đề lớn như vậy được.
Triệu Đan Đan thực sự không hiểu vì sao tỷ tỷ Lương Mộc Lan cuả mình bất kểgặp phải chuyện gì, cũng đều phải đi nghĩ nhiều như vậy làm gì, sống như vậy thật mệt a.
Hai cô gái này đứng trước cửa sổ thủy tinhtrong suốt trên lầu hai tiếp tục thưởng thức màn biểu diễn bên dưới, hai người khi thì nhẹ giọng nói chuyện, khi thì nhỏ giọng cười cười, giốngnhư bên cạnh không có người. Mà đứng phía sau lưng các cô là một loạtngười, nhưng không có một người nào lên tiếng, tựa hồ bọn họ giống nhưlà không khí.
Đương nhiên, những tinh anh của Đông Phươngquốc chịu đứng sau lưng các cô, đã thế còn trầm mặc không lên tiếng cũng bởi vì thân phận của hai người các cô không đơn giản một chút nào.
Lương Mộc Lan, 20 tuổi, khoa trưởng Ổn Định khoa thuộc Quốc An cục Đông Phương quốc, quân hàm thượng tá. Cha cô Lương Tư Nguy là trung tướngtham mưu cục, ông nội là Lương Quốc Phụ, cấp bậc thượng tướng, là trưởng lão quân đội của Đông Phương quốc. Lương gia đời thứ ba không có contrai, cho nên Lương Mộc Lan trở thành hi vọng của Lương gia, mà cô xácthực không để cho người trong nhà phải thất vọng, tuổi còn trẻ nhưng dựa vào nỗ lực của bản thân mà có được những thành tựu phi phàm. Hơn nữa,nghe tên của cô cũng có thể thấy được ông nội cùng cha cô từ nhỏ đã đemcô trở thành nữ anh hùng Hoa Mộc Lan để chăm sóc.
Triệu ĐanĐan, mới vừa đầy 18 tuổi, vừa từ một trường học nổi danh nào đó của Anhquốc trở về đi học trong đại học nổi tiếng trong nước. Ông nội của côTriệu Quốc Xương, tư lệnh viên không quân đứng đầu Đông Phương quốc, cấp bậc Thượng tướng. Cha cô Triệu Anh Tài là đại sứ của Anh quốc thườngtrú tại Đông Phương quốc, đây cũng là nguyên nhân vì sao Triệu Đan Đantrước đây lại đi học bên Anh quốc. Mẹ cô là Liễu Quý Anh, bộ chủ nhiệmTrung ương Đảng, có thể nói danh dương khắp thiên hạ, thủ hạ dưới tayđều là danh sĩ nổi tiếng.
Triệu Đan Đan và Lương Mộc Langiống nhau, đều là con một, nhưng hai người có sự bất đồng ở chỗ Lươnggia còn muốn tiếp tục phấn đấu trên phương diện quân giới. Triệu gia bởi vì không thể nào chăm sóc cho Đan Đan được nên mới từ Anh đưa cô trở về nước, hy vọng cô có thể có chút tiến bộ. Nhưng Triệu Đan Đan lại khôngnghĩ như thế, dù cho cô có về nước nhưng đối với phương diện quân giớithì cô cũng không có hứng thú cho lắm.
Đó cũng là vì sao mà Lương Mộc Lan lại chăm chú xem trận ẩu đả còn Triệu Đan Đan chỉ ôm bộ dạng xem náo nhiệt mà thôi.
- Ha ha ha, cái gì mà Bạch gia, rắm thối mà thôi. Ta thấy cũng chỉ cónhư thế mà thôi. Được lắm, các anh em đã đến lúc chúng ta biểu diễn rồi. Bọn hắn không phải không muốn bồi thường cho chúng ta sao? Chúng taliền đập cho đến khi nào bọn hắn chịu bồi thường mới thôi.
Thấy Bạch Lập Thanh và các hộ vệ của hắn bị Phong Cẩu đánh ngã từng người một, Hồng Cường hưng phấn hô to lên.
Ngay lập tức những người mà Hồng Cường dẫn tới liền giống mấy con chóđiên bắt đầu lao vào trong đại sảnh phòng khách, đập bàn đập ghế. Tronggiây lát các thực khách đang dùng cơm đều bị kinh hãi mà bỏ chạy. Vàingười lớn gan đứng ở gần đó xem náo nhiệt.
Rất nhanh bàn ghếtrong đại sảnh hơn phân nửa đều bị thủ hạ của Hồng Cường ném ra ngoài,mà trong đại sảnh cũng chỉ còn có một người vẫn đang ngồi ăn, kẻ đóchính là Vu Thiên.
- Ừm, thơm quá, trước đây chính mình ởtrong núi cũng không hề nghĩ tới mấy thứ này còn có thể làm thành nhưvậy. Ai! Thực sự là mỹ vị nhân gian, đồ ngon thì nhất định phải ăn nhiều một chút.
Đây là Vu Thiên nhỏ giọng nói, người khác tự nhiên nghe không được.
- Vu tiên sinh, Vu tiên sinh. Ngài cũng mau đứng lên đi chứ.
Hắc Lang đã sớm có mặt trong đoàn người bên ngoài. Là một người trongnghề thì gã rất hiểu phân lượng của Hồng bang trong hắc đạo Đông Phươngquốc. Gã biết với thực lực bé nhỏ của chính mình thì không thể trêu vàobọn họ được.