sợi chỉ định mệnh nơi ánh mắt

Chương 11: Mảnh Ghép Ký Ức Đau Thương


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hành trình khám phá quá khứ của Khôi Nguyên, được dẫn lối bởi sợi chỉ đỏ và trực giác của An Nhiên, dần hé lộ những mảnh ghép ký ức đau thương. Những hình ảnh mơ hồ trong tâm trí An Nhiên trở nên rõ nét hơn, và Khôi Nguyên cũng bắt đầu cảm nhận được sự hiện diện của chúng, dù anh vẫn chưa thể nhớ lại hoàn toàn.

Một buổi chiều nọ, khi An Nhiên và Khôi Nguyên đang đi qua một con hẻm nhỏ, vắng vẻ, sợi chỉ đỏ trên tay An Nhiên bỗng nhiên phát ra một ánh sáng chói lòa, mạnh đến nỗi cô phải nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra, một hình ảnh rõ ràng hiện lên trong tâm trí cô: một chiếc xe ô tô màu đen lao nhanh, một tiếng phanh chói tai, và tiếng la hét thất thanh của một người phụ nữ.

An Nhiên giật mình, cô nắm chặt tay Khôi Nguyên. "Khôi Nguyên... anh có nhớ gì về một vụ tai nạn xe hơi không?" cô hỏi, giọng cô run rẩy.

Khôi Nguyên khẽ nhíu mày. Anh ta cảm thấy một cơn đau đầu nhẹ, một cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng. "Anh... anh không nhớ. Nhưng anh cảm thấy rất khó chịu khi em nói đến tai nạn xe hơi."

An Nhiên biết rằng, đây chính là mảnh ghép quan trọng nhất. Cô đã tìm hiểu được rằng Khôi Nguyên bị mất trí nhớ sau một vụ tai nạn xe hơi khi còn nhỏ. Cô tin rằng, hình ảnh mà cô thấy chính là vụ tai nạn đó.

Cô quyết định sẽ tìm hiểu sâu hơn về vụ tai nạn này. Cô cùng Khôi Nguyên đến thư viện, tìm kiếm những bài báo cũ, những hồ sơ cảnh sát liên quan đến vụ tai nạn. Dần dần, họ ghép nối được những thông tin rời rạc.

Vụ tai nạn xảy ra cách đây hơn hai mươi năm, khi Khôi Nguyên còn là một cậu bé. Chiếc xe chở anh và mẹ anh đã bị một chiếc xe khác đâm phải. Mẹ anh đã qua đời ngay tại hiện trường, còn anh thì bị thương nặng và mất trí nhớ. Điều đáng ngờ là, chiếc xe gây tai nạn đã bỏ trốn, và cảnh sát không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào.

Khi đọc đến đoạn đó, Khôi Nguyên bỗng nhiên ôm đầu, vẻ mặt anh ta lộ rõ sự đau đớn. Những mảnh ký ức rời rạc bắt đầu ùa về trong tâm trí anh ta: tiếng la hét của mẹ, ánh đèn pha chói mắt, và cảm giác đau đớn tột cùng.

An Nhiên vội vàng ôm lấy Khôi Nguyên, vỗ về anh ta. Sợi chỉ đỏ trên tay cô bỗng nhiên phát ra một ánh sáng dịu nhẹ, như thể nó đang cố gắng xoa dịu nỗi đau của anh ta.

"Anh... anh nhớ rồi," Khôi Nguyên nói, giọng anh ta run rẩy. "Mẹ anh... mẹ anh đã chết trong vụ tai nạn đó." Nước mắt anh ta lăn dài trên má.

An Nhiên cảm thấy xót xa. Cô biết rằng, đây là một ký ức đau thương, nhưng cô cũng biết rằng, việc Khôi Nguyên nhớ lại được là một bước tiến quan trọng.

"Không sao đâu, Khôi Nguyên," An Nhiên nói, giọng cô dịu dàng. "Em ở đây rồi. Anh không cô đơn đâu."

Khôi Nguyên ôm chặt lấy An Nhiên, vùi mặt vào vai cô. Anh ta cảm thấy bình yên khi ở bên cô. An Nhiên là người duy nhất có thể giúp anh ta đối mặt với quá khứ đau thương này.

Sợi chỉ đỏ vẫn lung linh, nối liền hai người, như một lời khẳng định về sự gắn kết không thể tách rời. Nó không chỉ là sợi dây của tình yêu, mà còn là sợi dây của sự chữa lành, của sự thấu hiểu.

Trong những ngày tiếp theo, Khôi Nguyên dần dần nhớ lại được nhiều hơn về vụ tai nạn. Anh ta nhớ được biển số xe của chiếc xe gây tai nạn, nhớ được khuôn mặt của người lái xe. Anh ta nhớ được rằng, vụ tai nạn đó không phải là một sự ngẫu nhiên, mà là một âm mưu được sắp đặt.

An Nhiên và Khôi Nguyên biết rằng, họ không thể bỏ qua chuyện này. Họ cần phải tìm ra sự thật, tìm ra kẻ đã gây ra cái chết cho mẹ Khôi Nguyên và khiến anh ta mất đi ký ức. Sợi chỉ đỏ vẫn lung linh, như một lời nhắc nhở về nhiệm vụ mà định mệnh đã giao phó cho họ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.