sợi xích dưới lớp áo vest

Chương 1: Bàn Đàm Phán Và Chiếc Nhẫn Đính Hôn Lạnh Lẽo


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh đèn pha lê từ trần nhà cao vút rọi xuống bàn họp bằng đá cẩm thạch đen bóng, phản chiếu vẻ lạnh lùng của người đàn ông ngồi đối diện.

An Chi Dao siết chặt mép váy, cảm giác như những tia sáng ấy đang xuyên thủng lớp da, phơi bày sự tuyệt vọng đang cuộn trào trong lòng cô. Chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và chân váy dài màu xám khiến cô trông nhỏ bé và lạc lõng trong không gian sang trọng, áp bức của Tập đoàn Lục Thị.

Lục Minh Viễn. Chỉ cần cái tên đó thôi cũng đủ khiến giới thượng lưu phải rùng mình. Ba mươi tuổi, nắm giữ đế chế tài chính khổng lồ, là hình mẫu của sự hoàn hảo: khuôn mặt điêu khắc, ánh mắt sâu thẳm sắc bén, và bộ vest Bespoke đen tôn lên thân hình cao lớn, uy quyền. Anh ta ngồi đó, nhàn nhã lật một tập tài liệu, không chút cảm xúc, như đang xem xét một món hàng.

“Tình hình tài chính của Tập đoàn An Gia,” Lục Minh Viễn mở lời, giọng nói trầm ấm nhưng không hề có độ ấm, “Đã quá hạn chót cho khoản vay tái cơ cấu. Thậm chí, việc thanh lý tài sản cũng không đủ bù đắp.”

An Chi Dao hít sâu một hơi lạnh. “Tôi biết, thưa ngài Lục. Nhưng nếu cho chúng tôi thêm một chút thời gian...”

Anh ngẩng đầu, ánh mắt màu hổ phách dừng lại trên khuôn mặt cô. Chỉ một cái nhìn lướt qua cũng đủ khiến cô cảm thấy bị lột trần. “Thời gian là thứ xa xỉ. Tôi không kinh doanh lòng tốt.”

Anh ta trượt tập tài liệu qua mặt bàn. Đó là một bản hợp đồng, nhưng không phải hợp đồng cho vay.

Điều 1: Hôn nhân hợp pháp kéo dài năm năm.

Điều 2: Nữ bên phải thực hiện mọi nghĩa vụ vợ chồng theo yêu cầu của Nam bên.

Điều 3: Sau năm năm, Nam bên sẽ hoàn trả đầy đủ khoản nợ đã thanh lý của An Gia và tặng thêm một tài sản có giá trị.

An Chi Dao gần như nghẹt thở. Hôn nhân?

“Đây là gì?” Giọng cô khản đặc.

Lục Minh Viễn dựa lưng vào ghế, đan mười ngón tay vào nhau, ánh mắt khóa chặt lấy cô. “Là đề nghị cuối cùng của tôi. Ký vào, An Gia được cứu. Không ký, ngày mai công ty của cha cô sẽ bị tuyên bố phá sản, ông ta sẽ phải hầu tòa vì tội lừa đảo và sử dụng tài sản sai mục đích.”

Cô hiểu rồi. Đây không phải là một giao dịch. Đây là một sự trả thù tinh vi, có kế hoạch. Cô đã nghe nói về ân oán giữa gia đình Lục và gia đình An từ lâu, nhưng chưa bao giờ nghĩ nó lại dùng thân xác cô để giải quyết.

“Tôi muốn biết tại sao,” cô hỏi, cố giữ lại chút kiêu hãnh cuối cùng.

“Cô không cần biết.” Giọng Lục Minh Viễn hạ xuống một tông, thể hiện rõ sự mất kiên nhẫn. “Việc của cô là chấp nhận vị trí của mình.”

Sự im lặng bao trùm căn phòng. An Chi Dao nhìn vào bản hợp đồng, nhìn vào số tiền khổng lồ mà Nam chính đã dùng để khống chế cô. Cô nhớ đến ánh mắt tuyệt vọng của cha, sự đau khổ của mẹ. Cô không còn lựa chọn. Cô phải cứu lấy họ, kể cả khi cái giá là thân thể và tự do của mình.

Cô cầm bút lên, run rẩy ký tên mình: An Chi Dao.

Lục Minh Viễn hài lòng khẽ gật đầu, một nụ cười gần như vô hình thoáng qua trên môi. Hắn đứng dậy, dáng người cao lớn lập tức tạo ra một cái bóng bao trùm lấy cô.

“Tốt. Chi Dao,” lần đầu tiên hắn gọi tên cô, giọng nói ấy khiến cô rợn người vì sự thân mật giả tạo. Hắn lấy từ trong túi áo vest ra một chiếc hộp nhung đỏ.

“Phải có hình thức một chút. Em là vợ tôi.”

Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương lớn, lấp lánh và lạnh lẽo. Lục Minh Viễn không đợi cô đồng ý, hắn nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát luồn chiếc nhẫn vào ngón áp út.

Khoảnh khắc da thịt họ chạm nhau, An Chi Dao cảm thấy một luồng điện xẹt qua. Đôi tay của hắn ấm áp và mạnh mẽ, trái ngược hoàn toàn với vẻ lạnh lùng bên ngoài. Cô rụt tay lại theo bản năng.

“Đừng sợ,” hắn thì thầm, cúi sát xuống, hơi thở nóng rực phả vào tai cô. “Từ nay, em thuộc về tôi, hoàn toàn. Tôi sẽ cho em mọi thứ, nhưng em cũng phải dâng hiến mọi thứ.”

Nói rồi, hắn ra lệnh: “Chuẩn bị hành lý. Chúng ta sẽ đến biệt thự mới. Đêm nay, tôi muốn thực hiện nghĩa vụ đầu tiên của người chồng.”

Biệt thự cách xa thành phố, ẩn mình trong một khu đồi vắng. Vừa bước chân vào, An Chi Dao đã bị choáng ngợp bởi sự tối giản, sang trọng nhưng lạnh lẽo của căn nhà. Nó giống hệt Lục Minh Viễn: Hoàn hảo và đáng sợ.

Khi họ bước vào phòng ngủ chính, sự căng thẳng gần như đông cứng không khí. Căn phòng rộng lớn, tông màu xám trắng, chỉ có một chiếc giường King size cỡ lớn chiếm vị trí trung tâm.

Lục Minh Viễn cởi áo vest, vắt gọn gàng lên ghế. Chiếc cà vạt được nới lỏng, lộ ra cơ ngực săn chắc dưới lớp sơ mi. Hắn lúc này không còn là Tổng tài đạo mạo ở Lục Thị, mà là một con sói đang lột bỏ lớp da cừu.

An Chi Dao đứng im như pho tượng, trái tim đập liên hồi.

“Em đang chờ gì?” Hắn hỏi, giọng trầm đục mang theo mệnh lệnh. “Cởi đồ.”

Cô ngập ngừng, hai tay siết chặt. “Ngài Lục, tôi...”

Hắn bước đến, nhanh như chớp. Bàn tay to lớn của hắn đặt lên cằm cô, buộc cô phải ngước nhìn. Ánh mắt hắn lúc này bừng lên ngọn lửa chiếm hữu, không còn sự che đậy.

“Không phải ‘Ngài Lục’,” hắn sửa lời, “là chồng em. Và em là vợ tôi. Em đã ký vào hợp đồng.”

Khi cơ thể cô trần trụi dưới ánh đèn mờ, Lục Minh Viễn không lập tức vồ vập. Hắn chỉ đứng nhìn cô, ánh mắt như đang đánh giá một kiệt tác, một món đồ quý giá mà hắn vừa chiếm được.

“Hoàn hảo,” hắn thì thầm, bước lại gần.

Hắn bắt đầu bằng những động chạm nhẹ nhàng, nhưng đầy kiểm soát. Hắn hôn cô, không phải nụ hôn lãng mạn, mà là nụ hôn của sự tuyên bố chủ quyền. Hắn buộc cô phải đáp lại, buộc cô phải cảm nhận sự mạnh mẽ của hắn.

“Nào, vợ tôi,” hắn thì thầm giữa những nụ hôn mãnh liệt. “Hãy cho tôi thấy sự ngoan ngoãn của em.”

Sau cơn sóng dữ dội, An Chi Dao nằm đó, mệt lả và đau nhức, nước mắt không kìm được chảy xuống gối. Nhưng điều khiến cô kinh hãi hơn là một cảm giác mông lung, một tia lửa nhỏ khó hiểu len lỏi trong cô: một sự thỏa mãn bí ẩn dưới lớp vỏ đau khổ.

Lục Minh Viễn ôm cô vào lòng, bàn tay vững chãi xoa nhẹ lưng cô. Hắn vẫn là người chồng hoàn hảo sau cơn cuồng nộ.

“Ngoan lắm,” hắn nói, giọng hắn trở nên dịu dàng một cách đáng sợ. “Ngủ đi. Từ giờ, đêm nào em cũng sẽ ngủ trong vòng tay tôi.”

Hắn tựa cằm lên tóc cô. Hắn đã đạt được điều hắn muốn: Kiểm soát cô bằng hợp đồng, bằng thân xác, và bằng nỗi sợ hãi. Nhưng trong phút chốc, khi nghe thấy tiếng rên rỉ vô tình bộc lộ sự kích thích của cô, hắn chợt nghĩ: Cô gái này... không đơn giản như vẻ ngoài của cô.

Ánh mắt hắn lóe lên một tia hứng thú điên cuồng. Mối quan hệ này, có lẽ, sẽ thú vị hơn hắn nghĩ nhiều. Hắn sẽ dạy cô yêu hắn, theo cách kiểm soát của hắn, và bắt cô phải thừa nhận sự chiếm hữu của hắn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×