An Chi Dao tỉnh dậy trong một cơn choáng váng. Đầu óc cô nặng trịch, toàn thân đau nhức như bị nghiền nát. Ánh sáng bình minh nhàn nhạt từ khung cửa sổ lớn hắt vào, rọi lên tấm ga giường lụa trắng tinh.
Cô nhận ra mình đang nằm gọn trong vòng tay rắn chắc của Lục Minh Viễn. Hắn vẫn đang ngủ, khuôn mặt lúc này dịu đi nhiều, không còn sự sắc lạnh thường thấy. Một giây phút yếu lòng, cô chợt nhận ra vẻ đẹp hoàn hảo và đáng sợ của người đàn ông này.
Nhưng rồi, cơn đau nhói ở vùng bụng dưới và những ký ức kinh hoàng đêm qua ùa về. Cô là con tin, là công cụ, là vật thế chấp để đổi lấy sự sống của gia đình.
Cô cố gắng rụt người lại. Hành động nhỏ này lập tức khiến Lục Minh Viễn tỉnh giấc. Đôi mắt hổ phách của hắn mở ra, không có chút mông lung nào của kẻ mới ngủ dậy, mà lập tức sắc bén và cảnh giác.
“Dậy rồi?” Hắn hỏi, giọng trầm khàn đặc trưng buổi sáng.
“Vâng, thưa... Lục Minh Viễn.” Cô cố ý không gọi hắn là 'chồng'.
Hắn nhếch môi, nụ cười không đạt tới đáy mắt. “Hậu quả của việc không vâng lời sẽ rất đắt. Đêm qua, tôi đã nhắc em gọi tôi là gì?”
Hắn ghì cô lại gần hơn, hơi thở phả vào tóc cô. An Chi Dao cảm thấy áp lực nặng nề đè lên ngực. Cô cắn môi, nuốt xuống nỗi nhục nhã.
“Chồng.”
“Tốt.” Hắn vuốt nhẹ mái tóc cô, cử chỉ dịu dàng nhưng sự kiểm soát thì không hề giảm. “Em còn ba mươi phút để chuẩn bị. Sau đó chúng ta xuống ăn sáng.”
Biệt thự này, tên là ‘An Giới’ (ranh giới an toàn), lại là một nhà tù hoàn hảo. An Chi Dao tắm rửa xong, mặc bộ đồ ngủ lụa được chuẩn bị sẵn, cô bắt đầu thăm dò xung quanh.
Nơi duy nhất cô có thể mở được là ban công. Cô nhìn ra khu vườn rộng lớn, rào chắn cao ngất và đội ngũ bảo vệ kín đáo tuần tra. Mọi lối thoát đều bị khóa chặt.
Khi cô đi xuống, một người giúp việc bước đến với chiếc điện thoại mới tinh, bọc da cá sấu đắt tiền.
“Thưa cô, đây là điện thoại của cô. Chủ tịch đã dặn cô chỉ được dùng số này. Số điện thoại cũ đã được hủy.”
An Chi Dao hiểu ra. Mọi liên lạc của cô với thế giới bên ngoài, thậm chí là với gia đình, đều phải thông qua sự kiểm soát của hắn.
“Ai là người cho tôi ra ngoài?” Cô hỏi.
Người giúp việc cúi đầu. “Chỉ có lệnh của Chủ tịch Lục.”
Cô là một con chim bị bẻ cánh, bị nhốt trong lồng son.
Bữa sáng được bày biện cầu kỳ, với Lục Minh Viễn ngồi ở vị trí chủ tọa. Hắn hoàn hảo, đạo mạo, hoàn toàn là hình ảnh Tổng tài thành công mà mọi người biết đến. Hắn gắp cho cô một miếng bánh kếp nhỏ, hành động ân cần như một người chồng mẫu mực.
“Tôi đã xử lý ổn thỏa các thủ tục pháp lý. Cha em đã được trả tự do, công ty cũng đã được tái cơ cấu. Đổi lại,” hắn nhấp một ngụm cà phê, “em phải ngoan ngoãn. Bất kỳ nỗ lực liên lạc bí mật hay bỏ trốn nào đều sẽ bị xem là vi phạm hợp đồng. Và hậu quả sẽ tệ hơn việc phá sản.”
An Chi Dao cảm thấy kinh tởm sự kiểm soát này. Cô nuốt miếng bánh vào bụng như nuốt nỗi nhục nhã. “Anh muốn tôi ngoan ngoãn đến mức nào?”
Hắn đặt cốc xuống, mỉm cười từ tốn. “Tuyệt đối. Tôi là chủ, em là nô lệ tình yêu của tôi. Em phải luôn làm hài lòng tôi, Chi Dao. Luôn luôn.”
Chiều hôm đó, khi Lục Minh Viễn trở lại văn phòng, An Chi Dao tìm kiếm khắp căn phòng ngủ. Cô biết, trong một căn nhà được xây dựng bởi một kẻ chiếm hữu như hắn, sẽ có những chiếc mắt thần. Cô tìm thấy một chiếc camera mini giấu kín trong góc đèn bàn. Ánh mắt cô lóe lên một tia thách thức. Cô biết mình sẽ phải sống chung với sự giám sát này.
Khoảng bảy giờ tối, cánh cửa phòng làm việc của Lục Minh Viễn bật mở. Hắn đã về nhà sớm hơn thường lệ. Chiếc áo sơ mi trắng hơi nhăn, nhưng mái tóc vẫn gọn gàng. Hắn trông mệt mỏi, nhưng đôi mắt hắn lập tức tìm kiếm và khóa chặt lấy cô.
“Đừng đọc sách nữa,” hắn ra lệnh, giọng nói trầm thấp, đầy uy quyền. “Đêm nay, tôi muốn em bồi thường cho sự mệt mỏi của tôi.”
Hắn không chờ cô trả lời, sải bước đến nắm lấy cổ tay cô. Hắn đưa cô ra khỏi phòng sách, không phải về phòng ngủ, mà là đến phòng tắm hơi riêng.
“Đêm qua, em quá căng thẳng. Đêm nay, em sẽ thả lỏng. Hoàn toàn.”
[Tác giả cần miêu tả chi tiết cảnh H+ thứ hai, bối cảnh phòng tắm hơi/thư viện. Tập trung vào sự kiểm soát của Nam chính và sự căng thẳng tình dục bị ép buộc.]
...
Hắn đặt cô xuống chiếc ghế dài trong phòng tắm hơi, hơi nước làm mờ ảo mọi thứ, tăng thêm sự cấm kỵ và kích thích. Hắn sử dụng lời nói, mệnh lệnh và sự kiểm soát thể xác để ép cô phải phục tùng hoàn toàn.
An Chi Dao cố gắng cắn răng chịu đựng, cố gắng giữ lại sự trống rỗng trong tâm hồn mình. Cô không muốn thừa nhận bất cứ điều gì. Cô là người bị ép buộc, cô là nạn nhân.
“Nhìn tôi,” hắn gầm gừ, ép cô phải mở mắt. “Khóc đi, rên rỉ đi, xin tôi đi. Em phải cho tôi thấy sự phục tùng của em.”
Sự kiểm soát quá mức của hắn, sự va chạm mạnh mẽ của da thịt và sự kích thích tột cùng đã vượt qua ranh giới chịu đựng. Bất chấp ý chí muốn cam chịu, cơ thể cô phản bội cô.
Một tiếng rên rỉ nhỏ, bị bóp nghẹt bật ra khỏi môi cô, không phải tiếng khóc đau đớn, mà là tiếng thỏa mãn vô thức. Sau đó, cô dùng tay siết chặt lấy bắp tay của hắn, móng tay cô cắm sâu vào da thịt, hành động không phải của sự kháng cự, mà là sự bám víu khao khát.
Ngay lập tức, Lục Minh Viễn dừng lại. Hắn nhìn cô chằm chằm, đôi mắt sáng rực trong bóng tối mờ ảo của hơi nước. Hắn không nhìn sự đau khổ, mà nhìn sự kích thích thật sự đang bùng lên trong đôi mắt ngây thơ của cô.
“Em đang làm gì vậy, Chi Dao?” Hắn hỏi, giọng hắn trở nên phấn khích, nguy hiểm. “Tôi không yêu cầu em làm điều đó. Em không chỉ đang cam chịu.”
An Chi Dao bừng tỉnh khỏi khoảnh khắc mất kiểm soát, cô lập tức buông tay, xấu hổ đến mức muốn tan biến.
“Không, tôi... tôi chỉ đang giữ lấy anh.” Cô nói lắp bắp, cố gắng phủ nhận.
“Không.” Hắn khẽ cười, nụ cười méo mó. “Em đang đòi hỏi. Em đang khao khát. Dưới lớp vỏ cô gái ngoan hiền của em, là một con hổ đói. Và em thích tôi kiểm soát em như thế này, đúng không?”
Phát hiện này không khiến Lục Minh Viễn tức giận, mà ngược lại, nó kích thích phần biến thái thâm tình sâu thẳm trong hắn. Hắn đã tìm được người hoàn hảo. Người vừa ngoan ngoãn phục tùng, lại vừa có thể đáp lại sự chiếm hữu điên cuồng của hắn.
Hắn ghé sát tai cô, thì thầm bằng giọng nói quyền lực nhất: “Đừng sợ bản chất thật của mình. Từ giờ, em không cần giả vờ ngoan hiền trước mặt tôi nữa. Tôi sẽ giúp em giải phóng. Tôi sẽ làm cho em phát điên lên vì tôi.”
[Tác giả cần tiếp tục cảnh H+ với cường độ mạnh mẽ hơn, tập trung vào việc Nam chính khai thác sự "ngoan nhưng không phải dạng vừa" của Nữ chính, kết thúc bằng một lời tuyên bố về sự chiếm hữu.]
...
Khi mọi thứ kết thúc, An Chi Dao hoàn toàn kiệt sức. Lục Minh Viễn bế cô lên.
“Đêm nay em đã làm rất tốt. Rất... thành thật.”
Hắn đặt cô xuống giường, dịu dàng hôn lên trán cô, nhưng hành động tiếp theo của hắn lại lạnh lùng và cảnh cáo. Hắn dùng đầu ngón tay xoa lên một vết hickey đậm màu trên xương quai xanh của cô.
“Đây là dấu ấn của tôi. Từ giờ, mỗi khi em thấy nó, hãy nhớ: Thân thể em là của tôi, khao khát của em cũng là của tôi.”