sợi xích dưới lớp áo vest

Chương 7: Bữa Sáng Bằng Mệnh Lệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, không khí trong biệt thự trở nên ngột ngạt hơn. Sự trừng phạt tối qua đã để lại dấu ấn rõ rệt trên tâm trí An Chi Dao. Cô biết, Lục Minh Viễn không chỉ muốn kiểm soát thân xác cô, hắn muốn kiểm soát cả ý chí của cô.

Trong bữa sáng, Lục Minh Viễn vẫn hoàn hảo, lịch thiệp. Hắn gắp cho cô thức ăn, nhưng mỗi hành động đều mang theo một sức nặng vô hình.

“Hôm qua em đã làm tôi không vui,” hắn mở lời, giọng điệu bình tĩnh như đang nói về thời tiết. “Vì vậy, tôi đã chuẩn bị một vài luật lệ mới để em làm quen với vị trí của mình.”

Hắn đưa cho cô một mảnh giấy da sang trọng. Trên đó liệt kê những quy tắc chi tiết về trang phục, thời gian và cách thức cô phải phục tùng hắn, bao gồm cả những quy tắc về... phòng ngủ.

“Quy tắc số 4,” hắn chỉ tay, “Em phải luôn sẵn sàng làm tôi hài lòng bất cứ lúc nào tôi cần. Và quy tắc số 6: Em phải trung thực với cảm xúc của mình. Việc che giấu sự kích thích sẽ bị coi là dối trá.”

An Chi Dao đọc qua, sắc mặt trắng bệch. Đây không phải là quy tắc của một người chồng, mà là của một kẻ cai trị. Đặc biệt, quy tắc số 6 như một lời thách thức trực tiếp đến sự ngoan cố của cô.

“Tôi hiểu rồi,” cô nói khẽ, cố gắng không để lộ sự phản kháng.

“Tốt.” Hắn đứng dậy. “Chúng ta sẽ bắt đầu bài học đầu tiên ngay bây giờ. Bài học về sự phục tùng.”

7.2. Bài Học Về Sự Phục Tùng

Lục Minh Viễn dẫn cô đến căn phòng sinh hoạt chung, nơi có một chiếc ghế sô pha da màu xám lạnh lẽo. Ánh sáng trong phòng không quá sáng, tạo ra một bầu không khí mờ ám, căng thẳng. Hắn cầm trên tay một chiếc khăn lụa màu đỏ và một chiếc dây đai da đơn giản – những vật dụng bình thường, nhưng dưới tay hắn, chúng trở nên nguy hiểm.

“Hôm nay, em sẽ học cách tin tưởng và phục tùng hoàn toàn,” hắn nói. “Em phải dâng hiến cơ thể và cảm xúc của mình cho tôi, không nghi ngờ, không chống cự.”

Hắn dùng chiếc khăn lụa đỏ để bịt mắt cô lại. Thế giới của An Chi Dao lập tức thu hẹp lại thành bóng tối, chỉ còn lại sự nhạy cảm của làn da, thính giác và khứu giác.

“Mất đi thị giác, những giác quan khác sẽ nhạy bén hơn. Em sẽ cảm nhận rõ hơn quyền lực của tôi.”

Sau đó, hắn dùng chiếc dây đai da để cố định cổ tay cô vào thành ghế sô pha. An Chi Dao hoàn toàn bị khóa chặt, bất lực.

“Luật lệ đầu tiên của buổi học: Em không được phép nói ‘không’. Em chỉ được phép cầu xin và rên rỉ.”

7.3. Hóa Giải Sự Kìm Nén

Sự trói buộc và bị bịt mắt làm tăng sự sợ hãi ban đầu của An Chi Dao, nhưng dần dần, sự bất lực đó lại dẫn đến một cảm giác được giải phóng khỏi trách nhiệm. Cô không cần phải giữ vẻ ngoài ngoan hiền nữa. Cô chỉ cần cảm nhận.

Lục Minh Viễn tập trung vào việc kích thích cô đến tột độ bằng mọi giác quan, ngoại trừ thị giác. Hắn thì thầm những lời lẽ chiếm hữu và dâm dục vào tai cô, ép cô phải thừa nhận sự thỏa mãn.

“Nào, vợ ngoan. Nói cho tôi biết em muốn gì. Em muốn tôi làm gì em? Nói ra, và em sẽ được thưởng.”

An Chi Dao cắn chặt môi, chiến đấu với sự khao khát dâng trào. Nhưng Lục Minh Viễn là một bậc thầy trong việc tìm ra điểm yếu. Hắn biết chính xác cách để phá vỡ bức tường phòng thủ cuối cùng của cô.

Trong một khoảnh khắc tột cùng, cô đã làm điều mà hắn muốn. Cô không nói "không", cô cầu xin.

“Lục Minh Viễn… làm ơn… đừng dừng lại!”

Ngay lập tức, Lục Minh Viễn đạt được mục đích. Hắn không chỉ trừng phạt cô, hắn còn khiến cô phải thừa nhận sự phụ thuộc và sự khao khát của mình.

[Tác giả cần miêu tả chi tiết cao trào H+. Sự thỏa mãn cực độ của Nữ chính khi cô chấp nhận phục tùng và cầu xin. Sự thắng lợi của Nam chính khi đạt được sự kiểm soát cả về thể xác lẫn ý chí.]

...

7.4. Hứa Hẹn Nguy Hiểm

Khi mọi thứ lắng xuống, Lục Minh Viễn từ từ tháo khăn bịt mắt và dây trói. Ánh sáng lọt vào khiến An Chi Dao nheo mắt. Cô thấy khuôn mặt Lục Minh Viễn đang mỉm cười đầy thỏa mãn.

Hắn giúp cô mặc lại quần áo, cử chỉ ân cần như thể chỉ vừa trải qua một buổi học nhẹ nhàng.

“Bài học hôm nay kết thúc. Em đã học rất nhanh.” Hắn hôn lên trán cô. “Mọi sự phục tùng đều sẽ được đền đáp xứng đáng. Em đã làm tôi rất vui, Chi Dao.”

Hắn đưa cô trở lại phòng, đưa cho cô một chiếc vòng tay bạch kim mới. “Đeo nó. Nó nhắc nhở em về quy tắc phục tùng của chúng ta. Và đó cũng là món quà cho sự ngoan ngoãn của em.”

An Chi Dao nhận lấy chiếc vòng tay. Cô biết, nó không phải là quà, mà là một sợi xích mới, tinh vi hơn, đeo vào cổ tay cô. Cô nhìn Lục Minh Viễn, trong lòng đã không còn sự sợ hãi đơn thuần, mà là một sự thách thức âm thầm. Cô phải học cách sử dụng sự phục tùng này làm đòn bẩy.

“Đêm nay, chúng ta sẽ có một bữa tối lãng mạn. Em đã mệt rồi,” hắn nói, vẻ mặt trở lại sự đạo mạo thường thấy.

An Chi Dao gật đầu. Cô biết, sự ngọt ngào này chỉ là một phần khác của trò chơi kiểm soát. Và cô, người vừa bị trừng phạt và giải phóng, đã sẵn sàng cho nó.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×