6.1. Chiếc Chìa Khóa Nằm Trong Thư Viện
Sau khi bị Lục Minh Viễn đánh dấu sở hữu, An Chi Dao không còn cố gắng đóng vai cô gái ngây thơ nữa. Cô biết, cách duy nhất để cô thực sự thoát khỏi lồng giam này là tìm ra chìa khóa mở khóa sự kiểm soát của hắn: Sự thật đằng sau mối thù.
Công việc ở thư viện tư nhân của Lục Thị trở thành cơ hội hoàn hảo. Giữa hàng ngàn cuốn sách, cô âm thầm tìm kiếm các tài liệu cũ, các báo cáo tài chính liên quan đến tập đoàn Lục Thị những năm trước, đặc biệt là khoảng thời gian mười năm trước – thời điểm cha cô và cha Lục Minh Viễn từng hợp tác.
Một buổi chiều, khi Lục Minh Viễn vắng mặt, cô tìm thấy một tập hồ sơ cũ bị kẹp lẫn trong một cuốn sách kinh tế. Đó là một bản ghi chép cuộc họp nội bộ, có nhắc đến một dự án đầu tư bị thất bại thảm hại. Dưới mục "Người chịu trách nhiệm chính", cô thấy tên cha mình, nhưng có một dòng ghi chú bằng bút mực, nguệch ngoạc nhưng rõ ràng: “Lục Thành – Bị ép nhận sai.” (Lục Thành là tên cha của Lục Minh Viễn).
Trái tim An Chi Dao thắt lại. Mối thù không chỉ đơn giản là tranh chấp tiền bạc. Có vẻ như cha cô đã hãm hại cha hắn, ép ông ấy nhận một lỗi lầm không phải của mình. Sự thật này làm xói mòn hình ảnh người cha hoàn hảo trong cô và cũng giải thích cho sự thâm thù đến mức biến thái của Lục Minh Viễn.
Cô vội vã chụp lại tài liệu bằng chiếc điện thoại được giám sát của mình, một hành động đầy mạo hiểm. Cô biết, chiếc camera trên đèn bàn kia đang ghi lại tất cả.
6.2. Cái Bẫy Đã Sập
Tối hôm đó, An Chi Dao giữ im lặng, cố tỏ ra bình thường trong bữa tối. Lục Minh Viễn vẫn đạo mạo, hoàn hảo như mọi ngày, hỏi han cô về công việc, về thức ăn.
Sau bữa tối, hắn dẫn cô vào phòng khách. Hắn không nói lời nào, chỉ bật TV. Trên màn hình lớn, không phải là tin tức hay phim ảnh, mà là video ghi lại toàn bộ hành động của cô trong thư viện, đoạn cô chụp ảnh tài liệu.
An Chi Dao cứng đờ, khuôn mặt tái mét.
Hắn ngồi xuống ghế sô pha, thong thả rót một ly rượu vang đỏ. “Tuyệt vời, Chi Dao. Em đã dùng tài nguyên tôi cung cấp để điều tra tôi. Em rất thông minh.”
“Anh... đã biết?” Cô lắp bắp.
Hắn nhấp một ngụm rượu. “Tôi biết tất cả mọi thứ em làm, em yêu. Kể cả những ý nghĩ đen tối nhất của em. Em không có bất kỳ bí mật nào trước mặt tôi.”
Hắn đứng dậy, bước chậm rãi về phía cô, mỗi bước chân đều mang theo áp lực tâm lý khủng khiếp.
“Em cố gắng hiểu động cơ của tôi để tìm ra điểm yếu. Nhưng em đã quên mất ai là người đang kiểm soát cuộc chơi này.” Hắn dừng lại, kề sát mặt cô, ánh mắt lạnh như băng. “Em quên mất nghĩa vụ của em là gì.”
“Sự trừng phạt cho hành động này,” Lục Minh Viễn nói, giọng hắn trầm hơn, nguy hiểm hơn bao giờ hết, “sẽ không phải là lời nói hay sự giam lỏng. Nó sẽ là sự chiếm hữu đến mức em không thể nghĩ được gì khác ngoài tôi.”
6.3. Sự Chiếm Hữu Tột Cùng
Hắn không còn là người chồng dịu dàng đêm trước. Hắn trở thành kẻ giam cầm tàn bạo, sử dụng thân xác để áp đặt ý chí và quyền lực. Hắn kéo cô vào căn phòng tối tăm, lạnh lẽo nhất – có thể là hầm rượu hoặc phòng chứa đồ, nơi chỉ có ánh sáng yếu ớt le lói.
6.4. "Sự Thanh Khiết Của Em Chỉ Dành Cho Tôi"
Trong cao trào của sự chiếm hữu, Lục Minh Viễn thì thầm những lời lẽ vừa trừng phạt vừa thâm tình méo mó vào tai An Chi Dao.
“Tất cả sự ngoan ngoãn, sự ngây thơ này... tất cả chỉ là của tôi. Tôi sẽ khiến em không còn tâm trí để nghĩ về quá khứ hay sự trả thù nữa.”
Hắn siết chặt cô, cảm nhận sự run rẩy và cả sự đáp trả vô thức của cơ thể cô. Sự thuần khiết và quyến rũ của cô, thay vì làm hắn mềm lòng, lại chỉ càng kích thích sự chiếm hữu điên cuồng của hắn. Hắn muốn phá vỡ ý chí của cô, nhưng lại muốn giữ nguyên sự hồn nhiên đó chỉ dành riêng cho hắn.
[Tác giả cần miêu tả chi tiết kết thúc cảnh H+. Nam chính đạt được sự thỏa mãn khi cô hoàn toàn suy sụp, nhưng lại ôm cô một cách dịu dàng, tạo nên sự tương phản đáng sợ.]
...
Khi mọi chuyện kết thúc, hắn bế cô trở lại phòng ngủ, đặt cô lên giường. Hắn dọn dẹp cho cô, hành động ân cần đến mức mâu thuẫn.
“Đừng cố gắng nữa, Chi Dao. Càng vùng vẫy, em càng làm tôi đau lòng, và em càng bị trừng phạt.” Hắn hôn lên vết bầm nhỏ trên cổ tay cô, nơi hắn đã nắm quá chặt.
“Đêm nay, em đã học được bài học đầu tiên: Em là vợ tôi, là vật sở hữu của tôi. Chìa khóa của em nằm trong tay tôi.”
An Chi Dao nhắm mắt lại. Cô đã bị đánh bại về thể xác, nhưng trong lòng cô, ngọn lửa tìm kiếm sự thật không hề tắt. Cô hiểu rằng, để thắng được hắn, cô phải dùng chính vũ khí và bản năng của mình để đối phó.